ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 223

động đậy - cái gì đó nằng nặng. Gã nhấn mạnh hơn.
Tyapkin ra khỏi nhà xác đẩy theo một băng ca:

- Những xác kia sẽ được ướp đá và chuyển đến

Sverdlovsk để mổ xẻ. Ở đó họ có trường y. Tôi đã
tìm thấy cô bé cho anh.

Larisa Petrova nằm ngửa. Da cô bé tái nhợt,

nhằng nhịt mạch máu xanh nhỏ như mạng nhện. Tóc
cô bé màu vàng. Một mảng lớn tóc bị cắt không đều:
phần tóc Varlam đã lấy. Miệng cô bé không còn đất
nữa - đã bị lấy đi - nhưng hàm vẫn há ra, cứng trong
tư thế cũ. Răng và lưỡi rất bẩn, vẫn dính màu nâu do
đất bị nhét vào còn sót lại.

- Có đất trong miệng cô bé.
- Vậy sao ? Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tôi nhìn

thấy xác.

- Miệng cô bé bị nhét đất.
- Có lẽ bác sĩ đã lấy ra để khám nghiệm cổ

họng.

- Nó không được giữ lại sao ?
- Tôi nghĩ ít khả năng lắm.
Mắt cô bé mở to. Mắt màu xanh. Có lẽ mẹ cô

bé bị chuyển đến từ một thành phố gần biên giới
Phần Lan, một vùng ở Baltic. Nhớ lại điều mê tín
rằng khuôn mặt kẻ sát nhân bị chụp lại trong mắt nạn
nhân, Leo cúi gần hơn, xem xét đôi mắt xanh của cô
bé. Bỗng nhiên thấy ngượng, gã đứng thẳng lên.
Tyapkin mỉm cười:

- Tất cả chúng tôi đã xem - các bác sĩ cũng như

các điều tra viên. Sẽ chẳng sao nếu lý trí bảo với
chúng ta rằng không có gì trong đó; chúng ta chỉ
muốn chắc chắn. Tất nhiên điều đó sẽ khiến công
việc của anh dễ dàng hơn rất nhiều nếu đúng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.