ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 44

thở hồng hộc như vừa bị một sức mạnh vô hình nào
đó thoi vào bụng, rồi thả cái chĩa vô hại xuống đất,
quỳ sụp xuống:

- Hãy tha lỗi cho tôi.
Anatoly ngồi dậy. Adrenaline đã lay ông dậy

nhưng cơ thể đau nhức. Ông ngủ được bao lâu rồi ?
Chưa lâu, chưa đủ lâu. Giọng ông khản đặc, cổ họng
khô khốc:

- Tôi hiểu. Lẽ ra tôi không nên đến đây. Tôi

không nên đề nghị cậu giúp đỡ. Cậu còn phải nghĩ
đến gia đình. Tôi đã đẩy cậu vào tình thế nguy hiểm.
Chính tôi mới là người phải xin cậu tha lỗi.

Mikhail lắc đầu:
- Tôi sợ. Tôi lo lắng. Tha lỗi cho tôi.
Anatoly liếc nhìn ra ngoài trời tuyết và bóng

đêm. Ông không thể đi bây giờ. Ông sẽ không sống
sót được. Tất nhiên ông không thể cho phép mình
ngủ. Nhưng ông vẫn cần một chỗ ẩn náu. Mikhail vẫn
chờ câu trả lời, chờ đợi sự tha thứ:

- Không có gì mà tha thứ cả. Cậu không đáng

trách. Là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.

- Nhưng ông là bạn tôi.
- Tôi vẫn là bạn cậu và tôi sẽ luôn là bạn cậu.

Hãy nghe tôi: tôi muốn cậu quên rằng buổi tối nay đã
từng xảy ra. Quên rằng tôi từng đến đây. Quên rằng
tôi từng đề nghị cậu giúp đỡ. Hãy nhớ chúng ta như
trước kia. Nhớ rằng chúng ta là những người bạn thân
nhất. Hãy làm điều này cho tôi và tôi cũng sẽ làm
như thế với cậu. Tôi sẽ đi trước khi trời hửng sáng.
Tôi hứa. Cậu sẽ thức dậy và tiếp tục cuộc sống của
cậu như thường lệ. Tôi đảm bảo với cậu sẽ không ai
biết tôi ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.