ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 440

đã hỏi tên anh. Em giải thích rằng chúng ta bị thất lạc
và rằng em nghĩ tên anh là Pavel. Họ nói Pavel không
phải tên anh và thông tin về anh được bảo mật. Em
cầu xin họ cho em biết anh chiến đấu ở sư đoàn nào.
Thế mà họ còn không chịu trả lời. Em cũng là lính
mà. Không như anh, không phải người hùng, không
phải yếu nhân. Nhưng em hiểu đủ để biết rằng anh
hẳn phải ở trong lực lượng đặc nhiệm. Từ sự bí mật
thông tin tên của anh, em biết có nhiều khả năng anh
hoặc là trong quân đội hoặc là trong Bộ An ninh Nhà
nước hoặc trong chính phủ. Em biết anh là người
quan trọng, anh không thể là gì khác được. Anh có
thể tiếp cận thông tin về những vụ giết người này. Tất
nhiên, điều đó cũng không mấy quan trọng. Nếu em
giết đủ số trẻ em, đủ địa điểm, em chắc anh sẽ bắt
gặp vụ việc của em, bất kể anh làm nghề gì. Em chắc
anh sẽ nhận ra đó là em.

Leo rướn người ra trước. Em trai gã dường như

hiền lành, lý lẽ của y thật cẩn thận. Leo hỏi:

- Em trai, chuyện gì đã xảy ra với em ?
- Ý anh là sau khi rời làng ? Cũng là điều xảy

ra với mọi người: em bị đưa đi lính. Em bị mất kính
trong khi chiến đấu, rơi vào tay quân Đức. Em bị bắt.
Em đã đầu hàng. Khi em trở về Nga, là tù binh, em
đã bị bắt, bị thẩm vấn, bị đánh. Bọn họ dọa sẽ cho em
vào tù. Em nói với họ, làm sao em có thể trở thành kẻ
phản bội khi em hầu như không nhìn thấy gì ? Trong
sáu tháng trời em không có kính. Thế giới xa hơn cái
mũi của em chỉ mù mờ. Và mọi đứa trẻ em nhìn thấy
đều là anh. Lẽ ra em đã bị tử hình. Nhưng bọn cai tù
cười cợt khi em va đập vào mọi thứ. Em đã ngã mọi
lúc, như khi em còn bé. Em đã sống sót. Em quá ngốc
nghếch vụng về, nên không thể là gián điệp cho quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.