ĐỨA TRẺ THỨ 44 - Trang 442

Andrei đấm nắm tay xuống bàn, giận dữ:
- Đừng giở giọng đó với em ! Anh không có

quyền tức giận ! Anh chưa bao giờ thèm đi tìm em !
Anh chưa bao giờ quay lại ! Anh biết em còn sống và
anh không quan tâm ! Quên đi thằng Andrei vụng về
ngu ngốc ! Nó chẳng là gì với anh ! Anh bỏ lại em
với bà mẹ điên rồ chết tiệt và ngôi làng đầy xác thối !
Anh không có quyền phán xét em.

Leo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bỗng

nhiên biến dạng, nhăn nhó vì giận dữ của em gã. Đây
có phải khuôn mặt bọn trẻ trông thấy ? Em trai gã đã
trải qua chuyện gì ? Nỗi kinh hoàng nào không thể
chịu đựng nổi ? Nhưng thời giờ để thương hại và thấu
hiểu đã qua lâu rồi. Andrei lau mồ hôi trên trán:

- Đó là cách duy nhất em có thể khiến anh tìm

ra em, cách duy nhất em có thể làm anh chú ý. Anh
có thể đã đi tìm em. Nhưng anh không đi tìm. Anh
tách em ra khỏi đời anh. Anh xóa em ra khỏi đầu anh.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời em là khi chúng ta
bắt được con mèo đó, cùng nhau, như một đội. Khi
chúng ta ở cùng nhau, em không bao giờ cảm thấy
thế giới bất công, thậm chí khi chúng ta không có
thức ăn, thậm chí khi trời lạnh cóng. Nhưng rồi anh
bỏ đi.

- Andrei, anh không bỏ em. Anh bị bắt. Anh bị

một người đánh vào đầu khi ở trong rừng. Anh bị bỏ
vào một chiếc túi và mang đi. Anh không bao giờ có
thể bỏ em.

Andrei lắc đầu:
- Đó là điều mẹ chúng ta nói. Nhưng là nói dối.

Anh đã phản bội em.

- Anh gần như đã chết. Người đàn ông kia bắt

anh, ông ta định giết anh. Họ định cho con trai họ ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.