thịt anh. Nhưng khi về đến nhà, con trai họ đã chết.
Anh đã bị chấn động. Anh thậm chí không nhớ tên
mình. Phải mất nhiều tuần anh mới hồi phục. Lúc đó,
anh đã ở Mátxcơva rồi. Bọn anh rời bỏ nông thôn. Họ
phải tìm thức ăn. Anh nhớ ra em. Anh nhớ mẹ của
chúng ta. Anh nhớ chúng ta sống cùng nhau. Tất
nhiên là anh nhớ. Nhưng anh phải làm gì ? Anh
không có lựa chọn. Anh phải sống tiếp. Anh xin lỗi.
Leo đang xin lỗi.
Andrei nhặt cỗ bài lên và xáo:
- Anh có thể tìm em khi anh lớn lên. Anh có thể
bỏ chút công sức. Em không đổi tên. Hẳn sẽ dễ dàng
tìm ra em, nhất là đối với một người có quyền lực.
Đúng vậy, Leo có thể tìm em trai; gã có thể tìm
ra y. Gã đã cố chôn vùi quá khứ. Và giờ em trai gã đã
phá hỏng con đường quay lại cuộc sống của gã.
- Andrei, anh đã sống cả đời mình cố quên đi
quá khứ. Anh lớn lên sợ hãi đối mặt cha mẹ mới. Anh
sợ nhắc họ nhớ lại quá khứ vì anh sợ gợi lại lúc họ
muốn giết anh. Anh từng thức dậy hằng đêm - vã mồ
hôi, kinh hoàng - lo rằng họ có thể đổi ý và rằng họ
lại giết anh. Anh làm mọi thứ trong khả năng của
mình để họ thương yêu anh. Đó là chuyện sinh tồn.
- Anh luôn muốn làm mọi việc không có em,
Pavel. Anh luôn muốn bỏ rơi em.
- Em biết tại sao anh đến đây không ?
- Anh đến để giết em. Thợ săn đến để làm gì
khác đây ? Sau khi anh giết em, em sẽ bị ghét bỏ và
anh sẽ được yêu thương. Luôn là như thế.
- Em trai, anh bị xem là kẻ phản bội vì cố ngăn
em lại.
Andrei dường như thực sự ngạc nhiên:
- Tại sao ?