ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1003

An tìm kế sinh nhai. Nào ngờ, trên đường đi, Hô Diên Tĩnh bị bắt, hiện
không biết sống chết ra sao. Sính Đình vừa khóc vừa kể, bát cơm chan đầy
nước mắt. Cô ấy vốn là một tiểu thư con nhà quyền quý, sống trong nhung
lụa, văn chương thơ phú, cầm kỳ thi họa đủ cả, vậy mà số phận lại trở nên
trớ trêu, thê thảm nhường ấy.

Chúng tôi chuyện trò, hàn huyên rất lâu, sau khi ăn xong, ra khỏi quán ăn

thì trời đã sẩm tối. Mộ Dung Siêu đề nghị chủ quán gạt hết đồ ăn thừa vào
một chiếc đĩa sứ để cậu mang về. Thấy họ tằn tiện như vậy, tôi không đành
lòng, nên đã dốc hết số tiền mang theo bên mình đưa cho Sính Đình, đồng
thời an ủi họ rằng, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu Hô Diên Tĩnh ra.

- Siêu à, cháu cưới chị Tĩnh làm vợ rồi, vì sao vẫn gọi là chị?

Tôi hỏi Mộ Dung Siêu khi cậu ta đưa tôi về cung.

Phố xá vắng lặng, trên đường chỉ có tiếng bước chân của tôi và cậu ta

vang lên lạo xạo. Không có đèn đường, chỉ có ánh sáng leo lắt của những
ngọn nến hắt ra từ khe cửa các căn nhà ven đường.

Tôi nghe trong giọng nói của cậu ta có chút gì đó buồn bã. Cậu ta không

muốn thừa nhận mối quan hệ vợ chồng với Hô Diên Tĩnh trước mặt mọi
người, phải chăng vì đối với cô gái hơn mình năm tuổi ấy, cậu ta biết ơn
nhiều hơn là yêu? Chuyện tình cảm rất khó nói, tôi chỉ khuyên nhủ một
cách tế nhị:

- Cô ấy là một cô gái tốt… - Cháu biết chứ.

Cậu ta tiếp tục bước đi, cất giọng nhẹ nhàng:

- Xin cô yên tâm, chị ấy là vợ cháu, cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi chị ấy.

Chúng tôi đến cổng một dinh cơ bề thế, cổng lớn cao ngất, bậc cửa lạnh

ngắt, trên biển đề: Phủ tướng quân kỵ binh. Tôi giật mình, thì ra đây là phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.