ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1007

Chàng nhấp một ngụm nước, mỉm cười:

- Cuốn “Kim cương bát nhã ba la mật kinh”.

Tôi hết sức ngạc nhiên. Chàng đặt cốc nước lên bàn, ôm tôi vào lòng,

ghé tai tôi thì thầm:

- Nàng thích những bài kệ trong cuốn kinh văn này nhất kia mà…

“Tất cả các pháp hữu vi

Như bóng bọt nước có gì khác đâu

Như sương như điện lóe mau

Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng”.

Chàng lầm rầm đọc lại, giọng chàng trầm ấm, đưa hồi ức của tôi trở về

buổi tối mùa hạ năm đó. Khi ấy chàng một mực ép tôi ra đi, tôi đã đau lòng
biết bao khi đọc những câu kệ này. Chớp mắt, đã ngần ấy năm trôi qua…

Chàng cúi xuống, gác cằm lên vai tôi, khẽ thở dài:

- Ngải Tình, ta vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu gặp nàng. Khi ấy nàng

rất mệt mỏi và lo lắng, mắt tròn xoe, miệng há hốc. Nàng không nhớ nổi
tên ta bằng tiếng Phạn, cứ nhẩm đi nhẩm lại một cách vất vả. Lúc đó ta
thầm nghĩ, cô gái này rất thật thà, chất phác, không màu mè, kiểu cách.
Ngày tháng qua đi, càng ở gần nàng, càng bị nàng hấp dẫn bởi tính cách
đặc biệt và trí tuệ của nàng. Kể từ đó, trái tim ta không còn dành riêng
phụng thờ Phật tổ nữa, mới đây mà đã bốn mươi năm, đúng là “như sương,
như điện, như chiêm bao”…

Giọng chàng ấm áp, êm như gió xuân, lướt qua tim tôi, làm rung động

những con sóng cảm xúc, tôi thấy mũi mình cay cay. Trong bốn mươi năm
của đời chàng, mười năm của đời tôi, nếu cộng cả nửa năm ở Trường An,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.