ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 1120

Cha đeo kính lão, tỉ mẩn lật từng bức ảnh một, như người đói lâu ngày

được một bữa ngon vậy. Ánh mắt tràn đầy âu yếm, quyến luyến, nhớ
thương chan chứa. Tôi nhẹ nhàng cất tiếng:

- Cha ơi, cha từng nói với mẹ rằng, cha không được thấy mẹ già đi, vì

vậy, trước khi đến đây, con đã đem in toàn bộ những bức ảnh này ra. Vì con
tin rằng, cha rất muốn được nhìn thấy mẹ con về già trông sẽ như thế nào,
phải không cha?

Cha dịu dàng mân mê gương mặt già nua của mẹ trên tấm hình, ánh mắt

trôi về nơi xa xăm, dường như cha đang chìm trong kí ức tuyệt đẹp nào đó.
Lúc cha quay lại nhìn tấm ảnh, khóe môi nở một nụ cười ấm áp:

- Mẹ con không bao giờ già đi, vẫn mãi là dung mạo ấy trong tim cha,

dịu hiền, điềm đạm, thông tuệ và rất mực thấu tình đạt lý. Tôi gật đầu đồng
tình với cha. Tuy mẹ không sở hữu vẻ đẹp sắc nước hương trời, nhưng ở
mẹ có một sức hút rất khó lý giải, sức hút ấy toát ra từ sự thông tuệ, từ
phong thái điềm tĩnh, khoan hòa, từ sự thấu hiểu và yêu thương mọi người.
Bất cứ ai tiếp xúc với mẹ một thời gian đều bị hấp dẫn bởi sự chân thành,
thuần khiết, chất phác ở mẹ. Những năm qua, mẹ có không ít người theo
đuổi, trong số đó có cả sinh viên nam của mẹ, nhưng mẹ đều khéo léo từ
chối.

- Đây là đâu?

Cha nhấc tấm ảnh sau cùng lên, ảnh chụp mẹ nằm trên giường bệnh, sắc

mặt nhợt nhạt. So với những tấm ảnh trước đó, gương mặt mẹ trong tấm
ảnh này già đi rất nhiều. Bởi vì mẹ phải điều trị bằng hóa chất, tóc rụng
không ít. Chỉ trong vòng ba tháng mà mái tóc mẹ đã bạc trắng hoàn toàn.

- Trong bệnh viện ạ.

Tôi ngập ngừng, chua xót, thở dài một tiếng, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.