bóng cây. Hương thơm thanh thanh của mùi bùn đất lẫn trong gió mát ru vỗ
tôi, tôi nhắm mắt hít hà thỏa sức, cảm giác như không khí bụi bặm trong
phổi mình được thanh lọc triệt để. Mỗi lần đến nơi đây, tôi đều có cảm giác
thanh thản, nhẹ nhõm, bình yên vô cùng, tôi sẽ tắt điện thoại di động,
không để bất cứ ai làm phiền mình. Hôm nay là ngày gia đình tôi đoàn tụ.
Dòng suối trong veo, chảy róc rách qua các bậc đá trên lối đi, chốc chốc
lại có chú chim cất cao tiếng hót thánh thót rồi vút bay lên không trung. Có
một căn nhà nhỏ ở cuối lối đi. Đằng sau bức tường trát bùn dân dã là một
vườn rau củ quả tươi xanh mơn mởn, dưới giàn nho xanh tốt là một chiếc
bàn tròn và những chiếc ghế mây. Căn nhà đơn sơ, thanh tịnh, nằm bên
cạnh chùa Thảo Đường với lối kiến trúc giả cổ là căn nhà của cha mẹ và
tôi.
Tôi cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa, gọi lớn:
- Cha ơi mẹ ơi, con về rồi!
Ngoài những vật dụng thiết yếu là đồ điện tử hiện đại, còn lại hầu hết đồ
đạc trong nhà đều là những vật dụng xưa cũ. Nhà bếp, phòng khách, phòng
ngủ đều đã được lau dọn sạch sẽ. Chiếc hộp gỗ mà cha nâng niu như bảo
bối luôn được đặt ở vị trí trang trọng nhất trên bàn đọc sách của cha. Chiếc
hộp đã cũ mèm, bạc màu, nhưng không vương một hạt bụi.
Ra ngoài cũng không tìm thấy, tôi định rút điện thoại gọi cho mẹ, nhưng
lại đút vào trong túi. Họ còn có thể đi đâu được nữa? Chắc chắn đã đến
ngôi chùa ở ngọn núi phía trước để tụng kinh rồi. Sư sãi trong chùa đều tin
rằng cha mẹ tôi là cư sĩ. Họ vô cùng khâm phục cha về sự thông tuệ Phật
pháp và thường mời cha đến chùa giảng kinh. Có lẽ hôm nay cha được mời
đến đó.
Tôi bước vào đại điện của ngôi chùa nghìn năm tuổi ấy, cả một biển
người đang xếp bằng tụng kinh niệm Phật. Họ đang tụng niệm “Kinh kim