ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 136

Tôi không biết, thực sự là không biết. Có lẽ duyên phận giữa chúng tôi

chỉ đến đây thôi. Tôi không biết sau khi quay về có tiếp tục công việc này
hay không. Nếu có, tôi không biết, lần vượt thời gian tới tôi có thể trở lại
Khâu Từ hay không. Đến được Khâu Từ, tôi cũng không biết khi ấy họ còn
sống ở thời đại đó không…

Tôi đội mũ bảo vệ, đeo đồng hồ vào tay, chỉ còn ba giây. Tôi hít một hơi

thật sâu, chỉ kịp gào to:

- Nếu cậu chăm chỉ học hành, đọc thuộc “Kinh thi”, tôi sẽ trở lại…

Những tia sáng chói mắt phát ra, tôi cảm nhận được cảm giác bay bổng,

cưỡi mây lướt gió quen thuộc, gan ruột tôi quay đảo tưởng như sắp vỡ tung.
Một giây trước khi mất đi ý thức, tôi chợt nhớ ra rằng tập giấy nháp với
không biết bao nhiêu bức vẽ kỳ công, cuốn sổ tay ghi chép toàn bộ tài liệu
khảo sát dài mấy mươi vạn chữ, những tập sách quý hiếm bằng tiếng
Tochari tôi sưu tầm được, những vật dụng sinh hoạt hàng ngày tôi mua ở
chợ về và giấu dưới gầm giường, những quà tặng của Jiva, Kumarayana và
nhiều người khác và còn nữa, chiếc khăn lụa Atala của tôi, tất cả, tất cả, tôi
đều quên mang theo. Trời ơi, chuyến này tôi lỗ nặng rồi!!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.