ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 232

- Là tôi chứ ai.

Tôi xoay xoay chiếc mặt nạ đang vắt vẻo trên cổ tay và nhận ra “bi kịch”

này: một bên tay tôi vẫn đang cầm ba xiên thịt nướng vĩ đại (có thể khiến
bất cứ ai phải hoảng). Thôi thế hỏng hết! Mồm miệng nhồm nhoàm. dầu
mỡ dính đầy trên mặt và cái vẻ ngớ ngẩn trợn tròn mắt nhìn cậu ta của tôi
nữa, toàn bộ cái bộ dáng kỳ cục, đáng xấu hổ này đã lọt vào mắt cậu ta rồi!

Đang đau khổ và tủi hổ bất tận, tôi bỗng ngã vào một vòng tay ấm áp.

Nhịp tim tôi mỗi lúc một dữ dội hơn, tư duy hỗn loạn: vì sao, vì sao cậu ấy
lại…

Tuy tôi vẫn giơ cao xiên thịt nướng, toàn thân như bị điểm huyệt, tôi để

mặc người đàn ông cao lớn đó nhấc bổng mình lên xoay mấy vòng liền.

- Ngải Tình, chị đã trở về thật rồi ư!

Giọng nói có vẻ giống, nhưng chắc chắn không phải giọng nói của cậu

ấy! Cậu ấy chưa bao giờ ôm chặt tôi như vậy, cũng không bao giờ cười lớn
như vậy và càng không bao giờ nhấc bổng tôi lên xoay mấy vòng liền giữa
chốn đông người như vậy.

Một lúc lâu sau người đó mới thả tôi xuống, hơi nghiêng người, tháo mặt

nạ. Sống mũi cao thanh tú, mát sáng long lanh, hàng mi dày và rậm, đồng
tử màu xám nhạt, giống cậu ấy qua! Chiều cao và vóc dáng cũng giống hệt
cậu ấy. Nhưng khuôn mặt không gầy guộc như cậu ấy, làn da không có màu
bánh mật như cậu ấy và vành môi cậu ấy không bao giờ nhấc lên tinh
nghịch như vậy. Thoáng một chút thất vọng, nhưng ngay lập tức đã được
thay thế bởi một niềm vui mới tràn ngập.

- Pusyseda!

Bây giờ đến lượt tôi ôm chầm lấy cậu ta. Nhưng sao cậu ta lại cao lớn

đến vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.