ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 275

Pusyseda quay lại nhìn tôi, nhếch môi cười.

- Cha luôn mong tôi sẽ yêu mẹ, chỉ cần cha vui, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

Mặc dù tôi thấy hết sức khó hiểu, vì sao cha có thể ngày đêm thương nhớ
hai con người vô cảm ấy.

Tôi sững sờ. Mới mười tuổi Pusyseda đã biết đóng kịch để làm cha vui

lòng! Nhưng, điều đó cũng không khó hiểu. Kumarayana là người thân duy
nhất luôn bên cạnh Pusyseda từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, trong khi
giữa mẹ, anh trai và cậu luôn có một bức tường ngăn cách vô hình, chẳng
thể vượt qua.

- Đó là lần đầu tiên trong đời tôi ôm mẹ, tôi cũng muốn biết cảm giác

được mẹ ôm vào lòng sẽ như thế nào, nhưng bà rất dửng dưng. Tôi ghét
vòng tay giá lạnh của bà cũng như ghét vẻ lạnh lùng của bà. Từ đó, tôi
không còn muốn ôm mẹ nữa.

Vẻ mặt của Pusyseda trở nên buồn ảm đạm, nét buồn ấy rất giống

Rajiva. Họ là anh em mà, kể cả khi không có tình cảm với nhau thì trên
người họ vẫn chảy cùng một dòng máu.

- Nhưng chị thì khác, lúc mười tuổi, trong vòng tay chị, cảm thấy rất ấm

áp, khác hẳn cảm giác khi sa vào lòng mẹ, nên hồi đó, tôi rất thích được ôm
chị.

Pusyseda đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, một tiếng thở dài khe khẽ lướt trên

cổ tôi.

- Mười năm sau ôm chị vào lòng, khiến tôi không khỏi bồi hồi nhớ lại

hơi ấm ngày xưa.

Tôi không vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Pusyseda như lúc

trước nữa. Bản năng làm mẹ của người phụ nữ khiến tôi không nỡ từ chối
chàng trai tội nghiệp này. Cậu ta luôn thiếu vắng và khao khát tình yêu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.