ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 273

Buổi tối, gã phong lưu lại lẻn đến phòng tôi, nhưng không nêu ra những

chủ đề khiến tôi phải đỏ mặt nữa, mà nài nỉ tôi hát lại bài hát ngày xưa.
Một vài ca khúc cậu ta còn nhớ, thì ngâm ngợi theo tôi. Khi hát đến bài
“Ngủ ngon bé yêu”, tôi chợt nhớ lại, hôm đó đã hát cùng Rajiva. Kể từ giây
phút ấy, tôi nhận ra mình rất nhớ, rất nhớ cậu ấy, nỗi nhớ cồn cào…

Âm thanh nghẹn lại, ý nghĩ mông lung, trong lúc sơ ý, tôi lại bị kéo vào

một vòng tay rất chặt. Tôi hối hận vì ngày trước đã không tham gia các
buổi học về kĩ năng phòng thân. Dùng “võ” không được, tôi đành dùng
“văn” vậy.

- Pusyseda, sao cậu thích ôm tôi thế?

- Bởi vì trên người chị có mùi thơm rất dễ chịu.

Cậu ta hít hà trên cổ tôi, hệt một chú cún con, làm tôi buồn buồn, tức

cười. Tôi nhấc cánh tay lên ngửi, có mùi gì dễ chịu đâu nhỉ? Tôi không
mang theo dầu gội, sữa tắm, sữa dưỡng thể, cũng không trang điểm, không
sức nước hoa, khi tắm, tôi dùng loại xà bông thông dụng của người Khâu
Từ, làm gì có mùi thơm chứ!

- Chị không giống những cô gái khác, thân thể họ rất hôi, tôi chẳng thiết

động vào họ.

Cậu ta lại hít hà một hơi, tán thưởng:

- Ngải Tình thơm lắm!

Tôi đã hiểu ra vấn đề! Mùi hôi trên cơ thể mà Pusyseda nhắc đến, chúng

ta thường gọi là mùi hôi nách. Trần Dần Khác từng viết một bài nghiên cứu
mang tên “Người Hồ và mùi hôi cơ thể”. Bài viết có đoạn: “Mùi hôi, trước
thường gọi là mùi người Hồ, chỉ mùi cơ thể đặc trưng của người Hồ ở vùng
Tây vực. Nhưng sau khi tộc người Hồ vùng Tây vực hợp hôn với tộc người
Hoa Hạ ở Trung Nguyên, thì trong số những người Hoa vẫn thấy xuất hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.