với họ. Tâm trạng tôi rối bời, vì sao hôm nay cậu ấy về đây? Sư phụ
Banhuddata còn ở chỗ cậu ấy không?
Cửa phòng Kumarayana bật mở, cắt ngang dòng suy tư của tôi. Sắc mặt
Pusyseda tái nhợt, thấy tôi, cậu ta bước đến và ôm tôi vào lòng. Tôi cắn
răng vùng vẫy, tôi không muốn Rajiva nhìn thấy cảnh tượng này.
- Ngải Tình!
Pusyseda giữ chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ tôi…qua đời rồi…
Tôi lặng đi, quên cả mong muốn vùng thoát. Thì ra, cậu ấy trở về để
thông báo tin này. Tôi ngước mắt lên, thấy Rajiva đứng trên bậc thềm trước
cửa phòng cha. Nền trời ảm đạm, bóng hoàng hôn đổ trên dáng hình cao
gầy ấy, hắt xuống sân một vòng nắng tròn buồn tẻ.
- Cậu cả, phòng của cậu đã được dọn sạch.
Dù Rajiva đã là một pháp sư nổi danh khắp vùng Tây vực, nhưng
Kumarayana vẫn yêu cầu mọi người trong phủ quốc sư gọi cậu là cậu cả.
Phải chăng vì ông muốn nhắc nhở con trai mình: rằng cậu vẫn luôn là một
thành viên không thể thiếu của gia đình?
Rajiva khẽ gật đầu, bước xuống bậc thềm, đi về phía phòng mình, dường
như không bận tâm đến tôi và Pusyseda đang đứng trong sân. Lúc lướt qua
tôi, đôi môi vẫn mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng, như muốn nói rằng: mọi sự
trong thế tục không liên quan gì đến cậu! Tim tôi như bị bóp nghẹt, nước
mắt tuôn trào, bằng tất cả sức lực của mình, tôi vùng thoát khỏi gọng kìm
của Pusyseda.
- Ngải Tình, sao vậy?