ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 286

- Trong lòng bà chỉ có anh trai tôi mà thôi. Bà sinh tôi ra chỉ để có người

nối dõi tông đường, để hoàn thành nghĩa vụ với nhà chồng mà thôi. Thế
nên bà đã ra đi cùng anh trai, bỏ tôi ở lại. Hai mươi mốt năm qua, tôi gặp
bà được mấy lần? Bao nhiêu năm qua, cha tôi ngày đêm thương nhớ bà,
còn bà thì sao? Tu hành đắc đạo thành Phật khiến con người trở nên lạnh
lùng, vô cảm như vậy ư?

Pusyseda đột ngột đứng lên, đầu ngẩng cao, giọng nói dõng dạc:

- Người ta muốn thành Phật, tôi thì không. Muốn thành Phật thì phải từ

bỏ mọi tình cảm thế tục, như thế có gì vui đâu. Tôi thà sa xuống địa ngục A
tì còn hơn phải o ép bản thân mình trong kiếp này. Đời người được mấy
mươi năm. Kiếp sau tôi chẳng cầu được làm người, chỉ cần kiếp này được
làm những gì mình thích thì kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng chẳng sao.

Tôi bất ngờ đến quên cả khóc. Pusyseda chưa bao giờ bộc bạch với tôi

những suy nghĩ sâu kín này. Phải chăng thái độ ngông nghênh, giễu đời
giễu người của cậu là hành động phản kháng trước quyết định từ bỏ gia
đình của mẹ cậu? Phải chăng cậu đang ra sức vẽ nên viễn cảnh tăm tối,
tuyệt vọng của thế giới sau cái chết để chống lại giáo lý Phật giáo?

- Con người tồn tại giữa trời đất, chỉ như bóng câu qua thềm, thoắt đến,

thoắt đi.

Tôi kéo chăn, bước xuống giường, đến bên Pusyseda, nhẹ nhàng khuyên

nhủ:

- Pusyseda, trân trọng đời sống hiện thực không có gì là xấu.

Cậu ta quay lại nhìn tôi chăm chú:

- Ngải Tình, chị không cho rằng tôi là kẻ hư hỏng đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.