ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 297

Rajiva nhẹ nhàng băng bó cho tôi, sau đó lại nhẹ nhàng kéo tay áo tôi

xuống. Hai mươi tư năm trong đời, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được
niềm hạnh phúc vô bờ của người con gái khi được một người đàn ông chăm
sóc, yêu thương. Nếu Rajiva không ngẩng đầu lên và đỏ mặt, hẳn tôi sẽ còn
tiếp tục đắm đuối ngắm nhìn cậu ấy mãi mãi.

Rajiva quay đầu đi, hồi lâu mới lên tiếng nhắc nhở tôi tránh tiếp xúc với

nước. Sau đó, lại rơi vào trạng thái trầm ngâm.

- Khi nãy…

Cậu ấy đứng lên, không nhìn tôi, tần ngần buông tiếng.

- Rajiva đã mạo phạm…

- Rajiva…

Tôi muốn nói nhưng không đủ sức thốt lên lời nào. Tôi có thể nói gì bây

giờ? Nói rằng tôi không những không trách cậu ấy mà ngược lại, tôi mong
chờ điều đó ư? Hay nói với cậu ấy rằng tôi rất tham lam, tôi mong đợi
nhiều hơn một cái ôm của cậu ấy ư?

- Muộn rồi, tôi phải về!

Rajiva đã lấy lại ngữ điệu điềm tĩnh thường ngày, bước chân vừa đến

cửa, bỗng ngừng lại:

- Ngày mai, cô có thể đến chùa bất cứ lúc nào.

Tôi lười biếng nằm dài trên giường, ngóng theo bóng dáng cao gầy ấy

dần khuất xa. Rốt cuộc, cậu ấy vẫn không thể vượt qua những chướng ngại
trong lòng. Vòng tay khi nãy đẹp như một giấc mộng không có thực. Hay
là, tôi vẫn đang mơ, giấc mơ tuyệt đẹp…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.