Tôi thành thật thừa nhận. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác ông
giống như là “sếp” của tôi vậy. Mặc dù tôi luôn gọi thầy hướng dẫn của
mình là sếp, nhưng thầy luôn là người mà tôi kính trọng nhất. Tôi mỉm
cười.
- Quốc sư cho gọi Ngải Tình, hẳn là có chuyện muốn nói.
- Cô Ngải Tình không giống những cô gái bình thường khác, mười năm
trước ta đã nhận ra điều này.
Tôi lặng yên không đáp.
- Ta tự biết không còn sống được bao lâu nữa, lòng ta vốn đã chán ngán
cõi trần, đi sớm ngày nào sẽ bớt phiền hà cho người thân ngày ấy.
Sống mũi tôi cay cay, tôi muốn nói điều gì đó thật lạc quan để an ủi ông,
nhưng ánh mắt tinh anh của ông đã ngắt lời tôi:
- Nhưng người ta ai cũng vậy, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa hết
những mối bận tâm, với ta là hai đứa con này…
Trực giác mách bảo với tôi rằng, chủ đề lần này của ông chắc chắn có
liên quan đến anh em họ, nên tôi yên lặng chờ đợi.
- Cô Ngải Tình là người kì lạ, liệu cô có thể tiết lộ cho kẻ sắp rời xa thế
gian này được biết, hai đứa con trai của ta ngày sau sẽ ra sao không?
Tôi kinh ngạc, ngước lên đôi mắt sáng như thấu tỏ tâm can người đối
diện. Lẽ nào ông ta đã đoán ra lai lịch của tôi? Nhưng, vì sao ông biết
được?
- Mười năm qua dung mạo của cô không hề thay đổi, năm xưa cô lại đột
ngột biến mất. Ta tin rằng, cô nhất định biết được những chuyện mà người
bình thường không thể biết.