ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 333

Ánh mắt Rajiva đột ngột tối sầm, hàng mi dài rũ xuống, một tiếng cười

chua chát bật lên:

- Ra là vậy

Cậu ấy nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu, khe khẽ cất tiếng:

- Vậy thì để Pusyseda chăm sóc cho cô. Cậu ấy tuy nóng nảy nhưng thật

lòng với cô...

- Rajiva!

Tôi không kềm chế nổi nữa, cậu ấy thông minh như vậy, nhưng vì sao

đến giờ vẫn không hiểu ra?

- Thế nghĩa là sao? Nhường tôi cho em trai cậu ư? Bởi vì Pusyseda có

thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh tôi ư? Rajiva, tôi không cần ai chăm
sóc cả, tôi...

- Ngải Tình..

Rajiva đột nhiên ngẩng lên, ánh nhìn sắc lẹm bừng lên trong đôi mắt màu

xám nhạt long lanh ấy.

- Phải thế nào mới chịu ở lại?

Tôi mở miệng nhưng không thốt được nên lời, nước mắt lăn dài trên má.

- Tôi...

Lại mở miệng, nhưng vẫn chưa thể bật ra một câu nói hoàn chỉnh.

- Tôi...

Tôi quay đi. Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi khóc, nhưng không hiểu

sao tôi không kềm chế nổi. Tôi làm sao kềm chế nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.