ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 359

vượt thời gian, mặc dù không biết đã mắc bệnh gì, nhưng tôi hiểu rằng
mình không thể tiếp tục ở lại, tôi phải nhanh chóng quay về. Tôi nghĩ vết
thương của tôi không chỉ đơn giản là cánh tay sắp gãy kia. Tôi cay đắng
nhận ra rằng, thay đổi lịch sử thì phải trả giá.

- Hãy trả lại tôi chiếc vòng đó…

Tôi thốt lên từng tiếng khó khăn

- …Nếu cậu không muốn tôi chết…

- Ngải Tình!

Cậu ta ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào:

- Là lỗi của tôi, tôi đã ép chị ở lại, mà quên rằng, tiên nữ không thuộc về

nơi này…

Pusyseda nhẹ nhàng ngả đầu tôi xuống gối, những giọt đau thương đọng

trên khóe mắt, vành môi run run.

- Tôi trả chị về trời.

Khâu Từ vốn ít mưa, mùa thu lại càng khô nẻ. Nhưng vào ngày cuối

cùng tôi ở đây, cơn mưa giăng giăng ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, lạnh lẽo
và thê lương như tâm trạng của tôi lúc này. Pusyseda cho mọi người trong
phủ nghỉ làm một ngày, để không ai bị choáng váng trước sự biến mất kỳ lạ
của tôi. Sức khỏe yếu ớt, nên chỉ với một bên tay trái, tôi không thể tự mặc
áo chống phóng xạ, Pusyseda đón lấy chiếc áo, giúp tôi.

Nếu không bị ốm, chắc chắn khuôn mặt tôi đã đỏ gay đỏ gắt. Đây là lần

đầu tiên trong đời tôi để một người con trai mặc áo cho mình và người đó
lại áp sát thân mình vào người tôi thế này. Tôi tựa vào khuôn ngực vạm vỡ
của Pusyseda, hai má nóng bừng, vừa hướng dẫn cậu ta kéo những chốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.