ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 507

- Ông ta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên trước mặt nhiều người, để

chàng ngã ngựa hết lần này đến lần khác, làm trò cười cho thiên hạ.

- Chỉ là sự đày đọa về thể xác, có gì đáng sợ đâu!

Ánh mắt như sóng nước hồ thu nhìn tôi, nụ cười tỏa rạng trên môi:

- Ngải Tình, nàng lại vì ta mà tiết lộ thiên cơ rồi, không sợ Phật tổ trách

tội ư?

- Em cũng chẳng còn bí mật nào để tiết lộ thêm nữa.

Mắt tôi đã đỏ hoe, nghĩ đến sự tra tấn đó mà lòng đau như cắt. Nhưng vì

sao sử sách chỉ ghi chép vài dòng giản lược như vậy, giá mà chi tiết hơn, tôi
sẽ có thể giúp chàng đề phòng.

- Rajiva, em chỉ biết ông ta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên, nhưng

em không biết xảy ra khi nào và ở đâu. Em cũng không biết ông ta còn sử
dụng thủ đoạn tàn bạo gì với chàng nữa.

- Đừng lo, đó không phải điều khiến ta sợ hãi…

Tôi ngừng lại, ngước nhìn chàng. Vậy chàng lo sợ điều gì? Chàng tránh

né ánh mắt của tôi, đăm đắm nhìn lên bầu trời xanh ngoài của sổ. Thấp
thoáng vài cánh chim bay lượn trong không trung, tự do phơi phới. Không
biết khi nào chúng tôi mới có thể thoát khỏi sự trói buộc? Không phải chỉ là
sự trói buộc về mặt thể xác, mà quan trọng hơn là sự trói buộc về tâm tình
của cả hai người.

Những ngày sau đó, cuộc sống trở nên ảm đạm hơn. Chúng tôi chẳng thể

toàn tâm toàn ý cho công việc dịch thuật như trước nữa, nhưng cả hai vẫn
mỉm cười với nhau. Những quấn quýt buổi đêm trở nên say mê, cuồng
nhiệt hơn và kéo dài tưởng như bất tận, tựa hồ mỗi lần đều là thời khắc hân
hoan sau cùng của đêm trước ngày tận thế và chỉ kết thúc khi cả hai đã sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.