ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 527

Chàng ngồi xuống trong tư thế thiền, mắt nhắm lại, không buồn nhìn tôi:

- Những ngày tháng còn lại, ta sẽ dành toàn tâm toàn ý cho thiền định,

Phật pháp. Với ta, niềm vui tu hành mãi mãi vượt xa những ham muốn trần
tục.

- Đừng nói nữa… Em sẽ ra đi…

Tôi đứng lên, toàn thân giá lạnh, chẳng còn một chút hơi ấm nào:

- Chàng đã quyết không ra đi, em ở lại, sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho

chàng. Nếu sự ra đi của em khiến chàng có thể dành trọn tâm trí cho việc
phụng sự Đức phật, tu hành ngũ đạo; nếu sự ra đi của em có thể khiến
chàng xóa bỏ mặc cảm của tội lỗi, vậy em sẽ đi.

Tôi khoác ba lô lên vai, thay bộ đồ màu đen mang từ thời hiện đại tới,

lần chần đứng bên bậc cửa, thất thần nhìn chàng đang ngồi thiền tụng niệm.
Đã nửa đêm, đêm khuya tắt lịm, chỉ có ánh trăng bàng bạc chếch nghiêng
bên cửa sổ soi rọi bóng dáng cô độc của chàng. Chàng không ngừng tụng
niệm, miệng chừng như không muốn khép lại, tuy chỉ lầm rầm, nhưng
trong không gian tĩnh lặng này, thanh âm ấy trở nên trầm mặc, u sầu lạ
thường. Chàng không chịu đi nghỉ, không chịu mở mắt, cũng không chịu
nói với tôi một lời.

Trong lúc thay quần áo, tôi đã xác định kế hoạch của mình rất rõ ràng, ra

khỏi cung sẽ đi đâu, làm gì. Rajiva, chàng chấp nhận số mệnh vì chàng
không biết ai có thể chống lại số mệnh. Nhưng em thì khác. Em đến từ thế
kỉ XXI, em sẽ không dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình như vậy. Chàng
không muốn em ở bên cạnh chàng, vậy em sẽ lặng lẽ làm việc đó. Nếu
chàng gặp nạn, em sẽ giúp chàng. Cho đến khi chàng thực sự không cần em
nữa, em sẽ ra đi.

- Rajiva, em đi đây. Chàng nhớ ăn uống đầy đủ, lúc rảnh rỗi, hãy tiếp tục

dịch kinh Phật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.