ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 533

- Hiểu Huyên, xét về tuổi tác, nàng phải gọi chị ấy là chị đó. Chị ấy hơn

nàng một tuổi.

Pusyseda đứng bên bật cười.

- Nhưng, nhưng mà trông chị ấy giống như một thiếu nữ mới mười tám,

mười chín tuổi vậy!

Hiểu Huyên nhấc tay tôi lên, cử chỉ nhã nhặn, không ngừng tán thưởng.

- Chị ấy còn rất nhiều điều khiến người ta phải ngạc nhiên nữa kia!

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Pusyseda, cậu ta thôi cười, dịu dàng nói với vợ:

- Đã khuya rồi, nàng đưa chị Ngải Tình đi nghỉ đi. Ngày mai chúng ta

phải chuẩn bị mọi thứ để ngày kia lên đường.

Đêm đó, tôi trở về căn phòng quen thuộc của mình. Không ngoài dự

đoán của tôi, mọi thứ vẫn được giữ nguyên, thậm chí cả những mảnh giấy
viết chữ của Pusyseda thuở nhỏ vẫn còn đó. Những năm tháng đã khiến
chúng trở nên ố vàng, những nét chữ xiêu vẹo đã không còn rõ nét nữa.
Đang chìm đắm trong xúc cảm được khơi gợi bởi ký ức, bỗng tôi nghe thấy
tiếng ngâm nga phía sau. Giai điệu quen thuộc làm sao, tuy có hơi lạc nốt
nhưng chắc chắn đó là bài “Ngủ ngon con yêu”. Tôi giật mình, quay lại
nhìn cô ấy:

- Tướng công tôi thường hát ru hai đứa nhỏ bằng bài hát này.

Cô ấy mỉm cười, đôi mắt trong trẻo chiếu thẳng về phía tôi, có ý thăm dò

phản ứng của tôi.

- Tướng công có lần đã hỏi tôi về bài hát của người Hán này, nhưng tôi

hiểu biết hạn chế chưa từng nghe bài hát này bao giờ.

Thì ra cô ấy vẫn băn khoăn chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.