- Chúng tôi theo tín ngưỡng Hinayana, tất nhiên có thể ăn thịt. Nhưng chỉ
được phép ăn “tam tịnh nhục”[6].
Tam tịnh nhục? Chắc là loại thịt mà tăng sĩ giáo phái Tiểu Thừa được
phép ăn.
- Thế nào là “Tam tịnh nhục”?
- Thứ nhất: không nhìn thấy người giết thịt, tức là không tận mắt chứng
kiến thảm cảnh trước khi chết của loài vật đó. Thứ hai: không nghe thấy
tiếng người giết thịt, tức là tai không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của
loài vật đó. Thứ ba, loài vật đó không vì mình mà chết, tức là không phải vì
mình muốn ăn mà chúng bị giết thịt. Giả như ra chợ nhìn thấy người bán
hàng mổ gà mổ cá, hoặc người bán hàng nói rằng đây là thịt tươi vừa mới
mổ thì không được phép ăn. Hoặc đến nhà người khác chơi, được chủ nhà
mổ gà mổ vịt thiết đãi, tức là chúng sinh vì mình mà chết, thì cũng không
được xếp vào loại “thịt thanh tịnh”. Tóm lại, tam tịnh nhục là loại “thịt
thanh sạch” phù hợp với các điều kiện: bản thân không nhìn thấy, không
nghe thấy và không phải vì mình mà chúng sinh bị sát hại.
Sau khi được truyền bá vào Trung Nguyên, giới luật của giáo phái Đại
Thừa có phần nghiêm khắc hơn, giáo phái này nghiêm cấm sát sinh, tăng sĩ
không được phép ăn thịt. Vì vậy, trong tiềm thức của chúng ta, phàm là nhà
sư đều không được ăn thịt. Trong “Đại Đường Tây Vực ký”, Huyền Trang
từng đề cập đến vấn đề này. Đại sư viết rằng, trong hành trình đi Tây Trúc
thỉnh kinh của mình, khi ngang qua Tây Vực, ngài đã không thể thích ứng
với giới luật cho phép nhà sư ăn thịt ở nơi đây.
- Nhưng vì sao trong những ngày qua, chúng ta không hề ăn thịt trên
đường đi?
Tôi không nghĩ rằng họ không được phép ăn thịt, bởi vì nhiều ngày qua,
tôi không thấy họ ăn thịt trên đường đi.