ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 597

- Ngải Tình, trong mấy ngày bị giam cầm, ta không nguôi nhớ đến

khoảnh khắc nàng gật đầu với ta trên Phật đường. Vẻ tuyệt vọng trong đôi
mắt nàng khiến lòng ta đau như cắt. Ta nghĩ rằng, nàng sẽ ra đi, vì nàng
không thể chấp nhận việc ta cưới người con gái khác làm vợ. Nhưng nếu
nàng ra đi, giữa hai ta sẽ là hàng ngàn năm cách trở, ta biết đi đâu kiếm tìm
nàng? Cho dù ta bằng lòng chờ đợi thêm mười năm, hai mươi năm nữa,
nàng cũng sẽ không quay lại.

Chàng nức nở, nắm chặt bàn tay tôi, như thể chỉ cần khẽ buông, tôi sẽ

biến mất vào không gian.

- Ta đã nghĩ, vậy là ta sẽ mất nàng mãi mãi. Cảm giác đó khiến ta vô

cùng sợ hãi, mấy ngày qua ta đã vô cùng hối hận, vô cùng thương tiếc. Sớm
biết sẽ bị ép thành thân, cớ gì ta không thành thân với nàng? Vì sao không
trao cho nàng một danh phận, điều mà ta luôn mong muốn nhưng không
dám thực hiện? Sứ mệnh ư, lý tưởng ư, những thứ ràng buộc đó đã khiến ta
phụ lòng nàng.

Khóe môi chàng run run, bàn tay vuốt ve gương mặt tôi:

- Ngải Tình, ta sẽ không thể chịu đựng nổi nếu để mất nàng thêm lần

nữa…

Nước mắt giàn giụa, tôi run rẩy đưa tay vuốt ve gò má gầy gầy xương

xương của chàng, không thốt nổi lên lời, chỉ đủ sức lắc đầu.

Chàng nghẹn ngào gọi tên tôi, hai bàn tay nâng niu gương mặt tôi, để

trán chàng đổ vào trán tôi:

- Vậy nên khi cầm trên tay mẩu bút chì này, tựa hồ như có tiếng sấm nổ

bên tai ta, trí óc, cảm giác của ta bỗng chốc rối loạn. Thì ra người ta cưới
chính là nàng, đích thực là nàng! Khoảnh khắc ấy, ta thậm chí đã thầm cảm
ơn Lữ Quang. Ông ta hủy hoại đời sống tu hành của ta, ép ta phá giới,
thành thân nhưng Phật tổ đoái thương, đã tác hợp cho hai ta, giúp ta thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.