ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 669

không cần suy nghĩ, vẫn có thể trả lời trôi chảy, mạch lạc và hấp dẫn. Bộ
não chàng, giống như một tàng kinh các toàn diện. Tôi cảm thấy hồ nghi
khi bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của chàng âm thầm hướng về phía mình. Kết
thúc yến tiệc, trở về phòng, tôi nóng lòng muốn chàng giải đáp thắc mắc,
nhưng chàng chỉ tủm tỉm cười, điệu bộ bí mật.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại đã không thấy chàng đâu. Chàng thường dậy

sớm hơn tôi, có lẽ đang tụng kinh ngoài kia, tôi không lấy làm lạ. Và còn
bởi vì, hôm nay tôi có việc quan trọng phải làm, công việc tôi đã chờ đợi
rất lâu từ trước khi đến thành Giao Hà này. Đối với tôi, được khảo sát thực
địa thành cổ Giao Hà vào thời kỳ rực rỡ nhất của thành phố này là công
việc cực kỳ ý nghĩa. Mặc dù tôi không định quay về thời hiện đại, nhưng
niềm đam mê khảo cổ và lịch sử đã ăn vào máu, tôi muốn bỏ cũng không
được. Bởi vậy, sau khi rửa mặt đánh răng xong, tôi hớn hở chuẩn bị ra phố.
Nhưng vừa bước qua cửa cung, tôi bỗng sững người lại.

Một người đàn ông cao gầy đang xoay lưng về phía tôi, người đó mặc

một chiếc áo màu ngà, mái tóc xoăn màu nâu thả ngang vai, từ người đàn
ông đó toát ra khí chất thoát tục của bậc tiên nhân. Nhận ra động tĩnh phía
sau, người đó quay lại, đôi mắt long lanh tựa dòng sông mùa xuân.

Người đó ngắm nghía là trang phục của bản thân, đưa khuỷu tay về phía

tôi, tươi cười rạng rỡ:

- Hôm nay ta không phải bậc cao tăng Kumarajiva, mà là một người

chồng bình thường, đưa vợ đi dạo phố.

Tôi đang ngẩn ngơ, đắm đuối ngắm nhìn bậc tiên nhân trác tuyệt bằng

đôi mắt mang hình trái tim, nghe chàng nói vậy, đâm ra bực bội: - Em đi
làm việc chứ không phải đi chơi đâu nhé!

Chàng phì cười, lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.