ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 673

Đi đến một quán ăn nhỏ, tôi ngồi xuống, gọi hai bát mì. Chàng chần chừ

khi nhìn thấy những vết dầu mỡ bám trên bàn ghế. Tôi biết từ nhỏ chàng đã
quen với cuộc sống có kẻ hầu người hạ, nên rất sạch sẽ, tôi mỉm cười nói
với chàng: muốn ăn món mì chính cống thì phải tìm đến những quán hàng
nhỏ như thế này. Tôi đã quen với việc lê la thưởng thức đồ ăn vặt trong các
chuyến du lịch. Món mì của quán này quả thật rất ngon, mềm, dai, vừa
miệng. Sau khi quan sát điệu bộ hoan hỉ của tôi, cuối cùng chàng cũng chịu
động đũa và sau một hồi tận hưởng, chàng cũng phải gật đầu đồng tình với
quan điểm của tôi.

Hôm đó, chúng tôi đã lang thang mọi ngóc ngách trong thành Giao Hà,

đến tận khi sẩm tối mới ra về. Tôi đã quên sạch mục đích ban đầu là ra
ngoài làm việc. Vì ăn nhiều quá, tôi ôm bụng suốt trên đường về. Trước
đây, tôi cứ cho rằng, đi chơi phố phải đi cùng những người hài hước, ưa
huyên náo như Pusyseda mới vui, nhưng hôm nay, quan điểm đó đã đổ vỡ
triệt để. Bởi vì trước đây, tôi chưa từng được cùng người mình yêu đi dạo
phố. Cho dù chàng không biết nói đùa, không hài hước, cho dù trước lúc
nắm tay tôi chàng phải đưa mắt quan sát xung quanh xem có ai nhìn thấy
không, cho dù chàng thích quản thúc tôi, không cho tôi ăn quá nhiều và
chạy đi lung tung, nhưng cảm giác hạnh phúc ngập tràn khi được đi bên
chàng, Pusyseda không thể mang lại cho tôi.

Buổi tối, lúc đi ngủ, chàng vẫn ngả tay cho tôi gối đầu như thường lệ, rồi

khẽ thủ thỉ bên tai tôi:

- Ngải Tình, hôm nay ta rất vui.

Tôi xoay người lại, ôm chàng, lòng mãn nguyện dâng đầy:

- Cảm ơn chàng đã làm tất cả vì em.

- Nếu nàng muốn, sau này ta sẽ thường xuyên đưa nàng đi chơi. - Chàng

là nhà sư, không thể làm vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.