Anh ta cười vang, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
- Có cần ta nhắc lại với cô, hãy gọi ta là Mông Tốn không? Ta thật không
ngờ, trò chuyện với cô lại thú vị đến thế! Hay lắm, ta thích những người
khẳng khái. Đúng là ta đang đi tìm cô, mục đích, rất đơn giản…
Anh ta đặt chén rượu lên bàn, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lộ ra những
vằn sáng háo hức của kẻ đi săn khi hướng về con mồi:
- Ta muốn cô trở thành vợ ta!
Lúc đó tôi vừa nhấp một ngụm trà, với ý đồ dùng nước trà đè nén cơn
đói quằn quại, nhưng nghe anh ta nói vậy, tôi suýt nữa phun trà ra ngoài.
Nước lọt vào khí quản, tôi vừa đưa tay đấm ngực chữa sặc nước, vừa ra sức
tìm kiếm giải pháp. Chắc chắn không có chuyện chỉ sau mấy lần gặp gỡ,
anh ta đã mê tôi. Anh hào trong thời loạn, tham vọng luôn lớn hơn tình cảm
nam nữ. Nghĩ vậy, tôi bèn hỏi thẳng:
- Vì sao ngài muốn lấy tôi?
Lại một trận cười sảng khoái nữa, sau đó anh ta lấy vẻ nghiêm túc, nói
với tôi:
- Bởi vì cô khác thường. Lần đầu tiên gặp cô, bị ngựa húc ngã mà cô
không hề tỏ ra sợ hãi. Cử chỉ, lời nói dứt khoát, dõng dạc, không giống bất
cứ người con gái nào ta từng gặp. Lần thứ hai gặp cô ở Hoàng cung, khi ấy
ta đã định bắt cóc cô, nhưng câu nói của cô khiến ta kinh ngạc. Cô chỉ gặp
ta có một lần, sao lại biết ta diễn kịch trên phố? Sau đó, ta mới biết cô là vợ
của một nhà sư. Người con gái như thế nào mà dám kết hôn với một vị cao
tăng! Ta băn khoăn, ta nghe ngóng, ta tìm hiểu, mất rất nhiều công sức mới
tìm được Đoàn Nghiệp, ông ta đã kể cho ta nghe chuyện của hai người ở
Khâu Từ. Đoàn Nghiệp vô cùng ngưỡng mộ cô, điều đó khiến ta tò mò.
Nạn đói xảy ra, dân chạy nạn đến Guzang ngày một đông, cô ra sức cứu
trợ. Thân phận người vợ của nhà sư lẽ ra sẽ khiến cô khó xử, khốn đốn,