ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 813

Chàng ngồi dậy, quấn chăn bông kín người tôi, nhè nhẹ vuốt tóc tôi, ánh

mắt long lanh như đang cười trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Tôi lấy
giọng, cất tiếng hát đằm thắm:

- Vầng trăng vằng vặc trên đỉnh núi phía Đông, gương mặt thiếu nữ rạng

rỡ trong tim ta… Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không
thấu hiểu, ta đã chẳng thương nhau…

Ánh mắt đắm đuối của chàng không ngừng dõi theo tôi, ánh mắt tán

thưởng ấy đã cổ vũ giọng hát của tôi truyền cảm hơn. Tôi không thể hát
những đoạn mà âm vực lên cao vút như danh ca Đàm Tinh, chỉ có thể cố
gắng hát cho ra giai điệu mượt mà, uyển chuyển của ca khúc, và bản thân
cũng tự cảm thấy hài lòng với phần biểu diễn của mình. Bây giờ tôi mới
biết, được hát cho người mình yêu nghe, hạnh phúc và lãng mạn nhường
nào.

Hát xong, tôi mỉm cười nhìn chàng. Chàng kéo tôi sát vào vai chàng, còn

chàng thì tựa lưng vào thành giường, tấm tắc khen:

- Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không thấu hiểu, ta

đã chẳng thương nhau. Tình cảm của ta dành cho nàng, đúng là như vậy
đó!

Tôi tựa vào vai chàng, lồng tay vào bàn tay chàng, nhớ lại những bài thơ

tình của vị Đạt Lai đời thứ sáu - Tsangyang Gyatso. Nhiều bài thơ tình của
ngài đã được chuyển dịch sang tiếng Hán hiện đại, nên Rajiva chưa hẳn đã
hiểu được ngay. Bởi vậy tôi đã chọn một bài thơ mà nhà sư viết theo lối thơ
cổ:

- Một đời ngắn ngủi có bao nhiêu. Mơ được cùng em kết thương yêu.

Ước chi trong kiếp lai sinh ấy. Tựa cửa chờ em dưới ráng chiều.

Hồi tưởng về cuộc đời ngắn ngủi mà bi kịch của Tsangyang Gyatso, tôi

bất giác thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.