ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 815

ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG

Chương Xuân Di

www.dtv-ebook.com

Chương 74: Tiếng Kêu Thương Dậy Trời

Đầu tháng hai âm lịch, tức khoảng trung tuần tháng ba dương lịch, sau

hơn một tháng phong tỏa, cổng thành Guzang, cuối cùng cũng được mở.
Cư dân trong thành, ai nấy mặt mũi xanh xao, héo hắt, bị dồn đứng ở hai
bên đường để nghênh đón đoàn quân chống phản loạn của Lữ Quang trở
về. Sau gần ba tháng trời không ngừng rơi, băng tuyết đã tan chảy hoàn
toàn trong tiết xuân ấm áp, để lộ ra vô số rác rưởi la liệt khắp phố phường.
Hôm qua, Lữ Thiệu đã đốc thúc quân lính thu dọn, nhưng không bằng cách
nào xóa sạch được dấu vết của nạn đói trầm trọng vừa qua.

Đoàn quân của Lữ Quang được đón rước trong tiếng kèn trống inh ỏi,

nhưng phía sau âm thanh náo nhiệt ấy là những gương mặt thẫn thờ, buồn
thảm. Cờ bay phấp phới, dọn đường cho Lữ Quang chầm chậm tiến vào.
Bên cạnh ông ta là đám con cháu Lữ Soạn, Lữ Hoằng, Lữ Long và Lữ Siêu,
tên nào tên ấy vẻ mặt vênh vang, đắc ý. Sau đoàn tướng lĩnh là đến đội binh
sĩ, ai nấy mặt mày lem luốc, mỏi mệt rã rời, áo quần rách nát, để lộ những
sợi bông két bẩn, trên người họ, chỉ có chữ “lính” in sau lưng áo là vẫn
nhìn thấy rõ dù đứng từ rất xa. Lữ Quang xuất chinh dẫn theo năm vạn
quân, viện binh của Lữ Hoằng khoảng hơn ba vạn. Nhưng giờ đây, theo
tính toán sơ bộ của tôi, chỉ còn khỏang hơn ba vạn người. Tim tôi đập
mạnh, vậy là chỉ còn hơn một nửa số người sống sót trở về.

Sau đội binh lính là đội xe bò chở hàng, trên những cỗ xe cỡ lớn chất

ngất thứ gì đó rất giống lương thực. Đám cư dân Guzang, sau nhiều ngày
đói khát, khi nhìn thấy hàng dài xe chở lương thực như vậy, bỗng nhiên náo
động, ầm ĩ. Dân chúng vỗ tay rầm trời, ùn ùn kéo về giữa phố, nhưng đã bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.