ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 829

- Ngải Tình, nàng còn nhớ, vào cái ngày bắt đầu xảy ra nạn đói, ta đã hứa

không để ai phải chết đói không?

Tôi thở dài, vậy là chàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó.

- Rajiva, đừng tự trách nữa… - Không phải ta tự trách.

Chàng nhẹ nhàng cắt lời tôi, ánh mắt như muốn trải bày:

- Chúng ta đã dốc toàn bộ sức lực để cứu người. Ta cứ nghĩ làm vậy sẽ

không để ai phải chết đói, nhưng kết quả, chúng ta chỉ giúp được hai trăm
người. Ta đem bán toàn bộ tài sản của mình cũng chỉ cứu được hai trăm
mạng người trong số hơn mười vạn nạn dân. Tháng cuối cùng của trận đói,
phải nhờ vào cuộc trao đổi của nàng với Mông Tốn, cả nhà ta mới có thể
tiếp tục sinh tồn.

Chàng chìa hai bàn tay với những đốt dài, gầy guộc ra trước mặt, lật qua

lật lại quan sát thật kỹ, rồi bật cười chua chát:

- Thì ra khả năng của ta lại nhỏ bé nhường vậy!

Chàng buông thõng tay xuống, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Nếu lúc xưa ta thuận theo ý Lữ Quang, bày ra vài quẻ bói để gạt ông ta,

nếu ta chịu đặt sang bên lòng tự tôn cá nhân để cầu xin ông ta ban chỗ ở và
lương thực cho những nạn dân đó, thì có thể cứu sống thêm bao nhiêu
người nữa?

Tôi ngẩng lên nhìn chàng. Dưới ánh trăng bàng bạc, con người ấy tựa

như một thân cây cô lẻ, ánh sáng chiếu nghiêng, hắt lên những đường nét
sáng rõ của gương mặt chàng. Chàng cười buồn, vẻ bất lực thấm trong âm
hưởng thê thiết của giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.