ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 889

Giọng chàng trầm ấm, truyền cảm nhưng đầy bi lụy.

Chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Ta đã suy nghĩ rất nhiều, cách duy nhất để cứu được nàng và con là để

nàng trở về. Nàng từng nói, trình độ khoa học ở thời đại của nàng rất phát
triển, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Nàng trở về đó, tính mạng của cả nàng
và con sẽ được đảm bảo.

Tôi lắc đầu, ngồi dậy, nhào vào lòng chàng, bật khóc thảm thiết:

- Rajiva, nếu em quay về, có thể sẽ không gặp lại chàng được nữa…

Chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, giọng kiên định: - Dù đời này không

được gặp lại nàng nữa, ta cũng phải để nàng trở về. Đó là vì nàng, và vì con
chúng ta…

- Không, em không muốn xa chàng…

- Ngải Tình, hãy nghe ta nói!

Chàng ôm chặt đầu tôi, cưng nựng:

- Nàng không chỉ là vợ ta, nàng còn là một người mẹ nữa.

Chàng giữ chặt hai vai tôi, nhìn tôi chăm chú:

- Thời đại của ta là thời đại của chiến tranh liên miên, thiên tai đầy rẫy,

bản thân ta lại bị giam cầm, ta không thể cho con mình một môi trường
sống lý tưởng. Nàng hãy đưa con đến thời đại một nghìn năm sau, để con
được vui hưởng thái bình, an lạc, đời sống sung túc, no đủ, lớn lên mạnh
khỏe, rắn rỏi. Nếu phải lựa chọn, ta bằng lòng để con mình trưởng thành
trong thời đại của nàng… Còn về phần mình…

Thấy tôi vẫn lắc đầu mãi không thôi, chàng khẽ hôn tôi, mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.