Đếm đến mười vẫn không có động tĩnh gì. Tiếp tục đếm: hai mươi, năm
mươi, một trăm…
Sao thế này, không lẽ lại xui xẻo đến vậy? Tôi kéo mũ, dán mắt vào
chiếc đồng hồ dở chứng, vẫn không động đậy. Đập đập, không phản ứng.
Giơ cao về phía mặt trời, tiếp tục im lặng. Tôi tháo đồng hồ, vung lắc hết
sức, đèn báo hiệu vẫn không hiện màu xanh.
Gió bắt đầu nổi, mặt trời bị giăng mờ bởi ngợp trời gió cát. Cái đồng hồ
dựa dẫm vào năng lượng mặt trời chết tiệt này! Tôi sẽ phải bỏ mạng ở nơi
không rõ là thời đại nào, hoang mạc nào này ư?
Tôi bật dậy, chỉ tay lên trời, nguyền rủa nhóm chuyên gia: không cho
mang nước, không cho mang thức ăn, chỉ mấy đồng xu xù xì nặng trình
trịch này thì ích gì chứ? Sớm biết cái đồng hồ phải gió kia sẽ dở chứng thì
dù có phải chịu nhiễm xạ, tôi cũng kiên quyết mang theo đồ ăn thức uống
đi. Ba lần bị đẩy vào cái máy vượt thời gian phải gió ấy, lẽ nào tôi chưa
từng nhiễm xạ ư? Tôi thà chết vì nghẹn bánh mì bị nhiễm xạ còn hơn chết
đói chết khát thế này!
Tôi kết thúc trận xỉ vả sau khi nuốt vào đầy một miệng cát, trời nhanh
chóng tắt nắng, chỉ một lát nữa, sa mạc sẽ trở nên lạnh cóng. Chiếc áo
chống tia phóng xạ của tôi còn có thể chống gió và rét, nhưng không chống
nổi cơn đói khát đang ập đến với tôi. Co gập người lập cập bò lên một gò
cát cao, nhìn ra xa, trong mịt mù đêm tối, tôi bắt gặp những đốm lửa bập
bùng phía xa xăm. Tôi chưa bao giờ thấy thứ ánh sáng nào ấm áp đến thế!
Không còn nhớ phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể thoát khỏi sa
mạc tăm tối, gió cát mịt mù đáng sợ ấy, chỉ biết rằng khi tôi lảo đảo lại gần
đống lửa thì mắt tôi hầu như không còn thấy gì và tôi khát đến mức cổ
họng như cháy khô. Kịp nhận thấy xung quanh đống lửa có một số lều bạt,
có tiếng người, có lạc đà, mắt sáng rực, tôi lao vào một trong những chiếc
lều ấy, sau đó, lịm đi.