ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 949

Guzang thế nào. Khi mặt trời xuống núi, chúng tôi đã vượt qua hơn ba
mươi dặm đường. Chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi bên một dòng sông nhỏ, tôi
lấy lương khô ra mời ngài, nhưng ngài lịch sự từ chối và cho tôi biết, ngài
chỉ dùng bữa một lần trong ngày.

Tôi ra sông trữ nước vào túi da, bóng chiều đổ trên mặt sông lấp lóa. Tôi

đứng lên, nheo mắt tránh ánh hoàng hôn rực rỡ, phía trước hẳn là có thôn
làng, đêm nay chúng tôi sẽ tạm nghỉ chân tại đó.

Trở lại chỗ dừng xe, tôi thấy đại sư đang đấm lưng, co duỗi chân tay, thư

giãn gân cốt. Tôi đưa túi nước cho ngài, ngài cảm ơn và đón lấy, lấy lưới
lọc nước ra lọc qua một lần, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó, ngài
nhìn tôi rất chăm chú, rồi đột nhiên bảo:

- Trong thư, pháp sư có nhắc đến phu nhân.

Tôi hồi hộp, ngước nhìn ngài. Đại sư thở dài, khẽ lắc đầu: - Pháp sư nói

rằng, ngài không bao giờ hối hận vì đã phá giới và thành thân…

Nước mắt tôi cứ thế lã chã. Đại sư nhìn tôi, bóng tịch dương đổ lên

những sợi râu của ngài lớp ánh sáng vàng ruộm rực rỡ. Ngài uống thêm
một ngụm nữa, hướng mắt về phía mặt trời, giọng ngài thâm trầm:

- Rajiva như bông lụa. Sao lại bỏ vào rừng cỏ gai?

Tôi hiểu ý ngài. Rajiva quả thật rất hoàn hảo, chàng tựa như bông lụa

trắng, tinh khiết. Nhưng vì sinh bất phùng thời, bông lụa trắng phải nép
mình giữa đám bụi gai, không tránh khỏi có kẻ xấu bụng muốn hủy hoại sự
thánh khiết của bông lụa ấy. Đại sư cho rằng, Rajiva không đủ kiên định,
nên mới phạm phải sai lầm, khiến các bậc tu hành khác khinh miệt. Ngài là
bạn tâm giao của Rajiva, tuy ngài đồng cảm với Rajiva khi chàng gặp nạn,
nhưng về điểm này, ngài vẫn giữ quan điểm giống những tăng sĩ khác. Các
nhà nghiên cứu lịch sử Phật giáo cũng đã dựa vào câu nói này của ngài để
đánh giá, bình xét về Rajiva.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.