ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 986

- Có hai đứa bé cứ nhảy múa trên vai ta, hãy ban cho ta một thiếu nữ.

Tôi gần như nghẹt thở, đưa tay lên bịt miệng, mắt tròn xoe nhìn chàng:

- Chàng… chàng… vì sao lại nói vậy? Chàng mỉm cười bình thản: - Nếu

ta không nói như vậy, theo nàng, sử sách có thể được sửa lại không?

Tôi không biết phải trả lời ra sao. Quả thực, dù chàng có nói gì với Diêu

Hưng chăng nữa, cũng chẳng thể thay đổi những ghi chép “đáng sợ” kia.
Biết vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không nguôi tấm tức. Tuy nhiên, thấy
chàng dường như xem chuyện đó nhẹ tựa lông hồng, tôi cũng thấy bình
tâm. Đúng thế, chàng nói gì cũng không quan trọng nữa, vì dù sao người
đời sau cũng sẽ ghi chép như vậy, bận lòng làm chi nữa?

Tăng Triệu bước vào, thông báo Diêu Hưng chuẩn bị tới nơi. Rajiva gật

đầu, dẫn chúng tôi ra ngoài cổng nghênh đón. Tiếng chân người, tiếng vó
ngựa, tiếng bánh xe lộc cộc rầm rộ vang lên, cả một đội quân đông đảo đi
theo hộ tống hai, ba cỗ xe ngựa. Ở giữa là cỗ xe màu vàng lóng lánh, hoa
lệ. Khi xe dừng trước cổng, các thái giám đon đả chạy lại, rước Diêu Hưng
xuống xe.

Rajiva cung kính cúi chào, nếu theo đúng quy tắc mà tôi được học thì

trong trường hợp này, tôi phải quỳ lạy nhà vua. Trong lúc còn đang bối rối
không biết nên ứng xử ra sao, tôi nhận được tín hiệu từ Rajiva, nên chỉ cúi
đầu hành lễ. Diêu Hưng chắp tay vái chào Rajiva, và không quên đưa mắt
về phía tôi. Qua cái nhìn của ngài, tôi nhận ra rằng, ngài không hề nhớ đã
từng gặp tôi trước đó.

Ngài ngự trên ghế cao trong phòng khách, Tăng Triệu dâng trà. Diêu

Hưng cười vui vẻ:

- Chẳng hay chuyến viếng thăm của trẫm có làm phiền quốc sư không?

Ngài đưa mắt về phía tôi, lời nói đầy hàm ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.