ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 984

- Cô ấy, cô ấy chính là sư mẫu mà người ngày đêm mong nhớ? Chính là

sư mẫu năm xưa đã nhận lời kí thác của mẹ con đã cứu mạng và nhận nuôi
con lúc nạn đói hoành hành ở thành Guzang?

Rajiva gật đầu khẳng định:

- Bởi vậy, người khác có thể không nhận sư mẫu, nhưng con thì không

được.

- Sư mẫu!

Tăng Triệu đột nhiên quỳ sụp xuống và bật khóc:

- Cẩu Nhi lạy tạ ơn đức của sư mẫu. Nếu không có người, con đã bỏ

mạng cùng cha mẹ trong trận đói năm ấy, đâu thể theo thầy học đạo như
bây giờ.

Nước mắt chứa chan, tôi vội đỡ Tăng Triệu đứng dậy, năm nay cậu đã

mười tám tuổi. Sau khi tôi đi, Rajiva đã nuôi dưỡng và nhận cậu làm đệ tử.
Vậy nên, mặc dù là người trẻ nhất trong số mười đệ tử ưu tú của Rajiva,
nhưng Tăng Triệu lại là đệ tử được Rajiva truyền dạy nhiều nhất. Mười sáu
năm sớm tối nương tựa vào nhau, hai người không chỉ có tình thầy trò, mà
còn có cả tình cha con.

Hàn huyên với Tăng Triệu được đôi câu, thì chúng tôi hay tin Diêu Hưng

sắp tới nơi. Rajiva nắm tay tôi bước ra ngoài sau hai ngày giam chân trong
phòng. Từ lúc gặp chàng, tôi như người mất hồn, chẳng để tâm mình đang
ở đâu, chỉ lờ mờ nhớ rằng, sau cuộc hội ngộ trong chùa Thảo Đường, chàng
dìu tôi đi chừng mười lăm phút thì tới nơi này. Như vậy, nơi ở của chàng
cách chùa không xa lắm, có điều tôi chắc chắn rằng chàng không sống
trong chùa.

Tôi nheo mắt ngắm nhìn dinh cơ này trong nắng trưa chói chang, đó là

một khu vườn rộng lớn và trang nhã, nửa này của hoa viên là hàng tùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.