ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 111

quãng phố. Tấn vẫn ngồi yên không một phản ứng nào. Càng lúc Tấn càng
hiểu được mặt trái của sự việc và một cơn uất trào dâng suýt làm chàng
nghẹn thở. Khẩu súng colt 45 dắt dưới bụng bỗng cộm lên gây cảm giác
đau nhói. Tấn đưa tay nắm lấy báng súng. Chàng biết, trong đó một viên
đạn đã lên nòng.Mấy tháng nay, tình hình căng thẳng nên đi đâu, Tấn cũng
mang nó theo trong người. Vị mặn của mồ hôi đã làm rỉ một bên nòng
súng.

Máu du đãng ưa đánh nhau của thời đi học chợt nổi dậy. Nó hét vào tai
Tấn:
-Mất hết rồi! Nỗi nhục này không lấy gì để rửa được. Phải rút súng ra
để chứng minh mình vô tội. Chỉ cần một băng đạn đó, những kẻ chủ trương
hãm hại anh sẽ phải trả giá đắc, tuy chúng không có mặt ở đây.
Tấn co chân toan đứng lên nhưng như có bàn tay vô hình vừa đặt lên
vai kèm theo giọng nói hiền hòa của người cha đã quá cố:
-Không được manh động! Chân lý chỉ có thể chứng minh bằng lời nói
và sự thật chứ không phải bằng hành động nóng vội. Ngòai những kẻ hãm
hại con, xã hội còn có cả một bộ máy nhà nước và một hệ thống pháp luật
vĩ đại. Phải thật bình tĩnh mới có thể chứng minh với mọi người cái đúng
của mình. Trước mắt, con còn nhiều việc phải làm. Chả lẽ con không muốn
gặp lại con người đó hay sao?

Tấn giật mình, lưng áo đẫm mồ hôi. Chàng thấy mình súyt phạm sai
lầm lớn trong đường tơ kẽ tóc. Đọc bao nhiêu sách, không hiểu nổi ý nghĩa
một chữ nhẫn, thật uổng công. Nếu Hàn Tín ngày xưa không chịu lòn trôn,
lịch sử Trung Quốc làm gì có trận Cai Hạ? Trong lòng Tấn thóang chút mai
mỉa bỡi sự so sánh quá đà.Nhưng đồng thời, chàng cũng biết rằng, những
hòai bão mà mình ôm ấp từ thuở thiếu thời, vẫn cón nguyên đó, chưa tan:

Nhân sinh tự cổ thùy vô tử?
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.