ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 135

nhìn mối quan hệ keo sơn giữa Tấn và nàng. Họ thưởng thức sự sự đau đớn
của chàng giống như bợm nhậu ngồi nhai miếng khô cá lạt trước xị rượu
đế.

Không đành lòng với nỗi đau của mình, chiều hôm ấy, Tấn đến nhà
Quỳnh, một bạn thân của Thảo, với quyết tâm tìm gặp con người tệ bạc ấy
để nghe chính miệng nàng đọc bản án tử hình cho cuộc tình giữa hai người.
Quỳnh dáng đẫy đà, nhân hậu,có chồng là một trung tá công an cũng tốt
bụng không kém, cười tít mắt khi trông thấy Tấn. Tuy mới biết nhau vài
năm, cả vợ lẫn chồng Quỳnh đều hết sức quý chàng. Vừa tất tả lấy nước
uống, nàng vừa hỏi Tấn:
-Lâu quá anh không đến chơi?Sao trông anh hốc hác và buồn bã vậy?
-Không buồn sao được! Khi chỉ trong thời gian ngắn một con người
phải hứng chịu bao nhiêu điều bất hạnh. Trong đó, sự không may lớn nhất
là gì chắc em đã hiểu?
-Em có nghe nói nhưng sự thực có gì chắc chắn mà anh buồn! Trước
đây Thảo vẫn thường tâm sự với em là trên đời chỉ yêu mỗi mình anh mà
thôi.
-Đó là chuyện ngày xưa. Nhiều khi chỉ ngủ một giấc, thức dậy đã thấy
đời hòan tòan đổi khác. Thảo bây giờ đâu còn như em nghĩ.
-Là người ngòai cuộc nên em không biết vì sao chuyện tình cảm giữa
anh và Thảo lại gặp trở ngại. Chắc phải có sự hiểu lầm gì đó!
Tấn cười buồn:
-Tình đời cũng dễ hiểu thôi. Nếu phải chọn lựa giữa thực tế và hư ảo,
người ta bao giờ cũng ngã về cái có thể nắm bắt được. Thảo hiện đang tìm
thấy chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời thì mớ kỷ niệm mỏng manh đó có
nghĩa gì!
-Cách đây hai hôm Thảo có đến chơi. Em thấy nó cũng đâu có vui?
-Nét buồn của một sương phụ càng làm tăng vẻ đẹp chứ sao!
-Anh có muốn gặp nó một lần nữa không?
-Trước khi đến đây, anh cũng có ý định đó.Em lấy xe anh chở giúp
Thảo. Nếu người ta không đi, em nhắn là anh muốn nhận lại những gì có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.