ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 149

tôi cho cạy cửa sau bán hết rồi.
-Thế thì tiền ấy đâu?
-Trả nợ.
Phấn vẫn giữ giọng đều đều chất vấn:
-Thế sao không trả tiền nhà hơn một năm nay cho ông già?
Như một diễn viên kịch điêu luyện,ả bỗng bù lu bù loa với đôi mắt
ứơt:
-Ối trời ơi! Anh thật là tàn nhẫn. Nhân lúc suy sụp anh theo làm khó
tôi. Sao “Những lúc ấy”anh không đòi tiền nhà? Thấy tôi gìơ thân tàn ma
dại nên anh trở mặt. Đàn ông các anh thật vô lương.
Phấn giận tím mặt nhưng cố không để lớn tiếng:
-Nhà này là của ông già. Khi mới mở, chúng ta đã thống nhất trả tiền
thuê nhà cho ông, bây giờ làm thinh sao được? Ôâng bảo không có tiền thì
phải dọn đi.
Đang khóc, mặt ả bỗng ráo hẳn. Tiết cười gằn:
-Đuổi à? Đâu dễ thế! Bà sẽ không đi đâu hết. Muốn bà đi phải đưa
đây mấy chục triệu để bù vào các khỏan thua lỗ.
-Thật là vô sỉ! Cô dám ăn nói như vậy sao?
-Ừa! Nói như vậy đó. Có tức thì đi kiện.

Phấn ôm lấy ngực lảo đảo. Một cơn đau bốc lên muốn cắt thân hình
gầy gò của anh ta ra làm hai. Tiết đứng lên làm một động tác thô tục và
bước đi.

Đúng như lời thách thức của Tiết, cha phấn phải vát đơn hầu tòa năm
lần bảy lượt mới lấy lại được nhà. là một con người quyền uy ngày nào, giờ
phải đứng khép nép bẩm tòa. Cảnh tượng đó như muối xát váo lòng Phấn.
Sự điêu ngoa tráo trở của đời đến đây là tột đỉnh, không còn gì để nói.

Tối thứ bảy, hai cha con đang buồn bã ngồi xem truyền hình thì vô
tình được nghe đài công bố danh sách các đơn vị và cá nhân có số nợ lớn.
Khi xướng ngôn viên đọc đến tổ họp Thần Phong kèm theo tên của Phấn cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.