ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 166

còi qua mặt. Lòng rộn niềm vui khi Thảo thấy Tấn gật đầu chào:
-Em đi đâu vậy?
-Đi tìm anh!
-Thật hôn?
Thảo chỉ gật đầu không đáp nhưng người đàn ông có cảm giác mặt đất
nở đầy hoa. Tấn lại hỏi:
-Có việc gì không Thảo?
-Nhiều lắm! Mình tìm chỗ nào uống nước đi!
Tấn đưa Thảo đến một quán café có khuôn viên rộng, yên tĩnh. Mỗi bàn
được xếp sau một khóm hoa hay lùm cây và chỉ có một ghế xích đu duy
nhất dành cho hai người. Đây là quán café kiểu mới chuyên phục vụ cho
những cặp tình nhân. Ban ngày, quán vắng khách. Nhạc thật hay. Chàng
hỏi:
-Ngồi chung có sao không?
Thảo ngước nhìn Tấn. Vẫn đôi mắt đẹp ngày nào long lanh màu sương
khói. Nàng mặc áo màu xanh hở cổ. Miệng không cười nhưng giống như
cười.
-Em nhớ ngày xưa anh đâu giữ gìn như vậy?
-Ngày xưa khác, bây giờ khác!
-Em thấy không có gì khác cả. Đó chẳng qua chỉ tại lòng anh.
Cô bé phục vụ mang lên hai ly cacao lạnh.
Bài hát “Lá đổ muôn chiều” của Đoàn chuẩn - Từ Linh vang lên da diết.
“Thu đi… cho lá vàng bay. Lá rơi cho đám cưới về. Ngày mai người em
nhỏ bé ngồi trên thuyền hoa, tình yêu đành dứt…”. Tấn đặt bàn tay lên tay
Thảo:
-Đã lâu rồi mình không gặp. Bài hát này hình như người ta dành cho em
đó!
Mắt Thảo lúng liếng:
-Dành cho hai người thì đúng hơn!
Tấn ngạc nhiên:
-Em nói gì lạ vậy?
Thảo nhìn thẳng vào mắt chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.