ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 168

Tiền Giang

Đừng Đánh Mất Thiên Đường

Chương 15

MỘT THOÁNG BÌNH YÊN

C

hiếc xe chở khách loại mười hai chỗ ngồi rời bến khá trưa. Tấn đã phải

điều đình để tài xế không xếp thêm người, biến hành khách thành cá đóng
họp. Đã lâu không đi xe khách, tấn thấy vui vui, nhất là bên cạnh có Thảo,
người tình yêu dấu ngày nào đang tựa đầu vào vai chàng ngái ngủ. Tấn
nhìn kỹ khuôn mặt nàng, cố tìm một nét xa lạ, một chút lừa dối nhưng lại
chỉ thấy nỗi thân thương, sự tin cậy. Có chăng, nơi khoé mắt, một chút mệt
mỏi xuất hiện. Mà không mệt mỏi làm sao được, khi không đầy một năm,
nàng đã trải qua những cơn sóng gió chết người.

Xe đời mới, tài xế trẻ đang hăng nên chạy với tốc độ cao. Cảnh vật cứ
loang loáng vút qua mắt Tấn. Rừng cao su sáu năm tuổi đang thời kỳ giao
tán phủ một màu xanh mát mắt lên các sườn đồi, trước đây khô hông hốc
không có lấy một bóng mát. Con người đã làm thay đổi cảnh quan thiên
nhiên và ngay cả chính mình. Vài năm nữa, sự trù phú sẽ có mặt ở nơi đây.
Những mẫu cây cao su như một lời xin lỗi khiêm tốn của con người đối với
tội ác phá rừng của mình. Tuy mới chỉ là muôn một, nhưng với tấm lòng
bao la, Tấn đã nhìn thấy sự tha thứ của thiên nhiên. Không ai nỡ giận lâu
sự dại khờ, cũng như chàng và Thảo.

Nhớ lại quá trình quen và yêu nhau Tấn bật cười làm Thảo thức giấc.
Nàng hỏi:
-Anh cười gì vậy?
-Sao em không ngủ tiếp? Anh cười vì chợt nghĩ đến mối tình của chúng
ta.
-Giải thích lý do với em đi!
Tấn vòng tay nâng lấy cằm Thảo để buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt
mình và bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.