ĐỪNG ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG - Trang 167

-Anh đừng tự dối mình. Tận đáy lòng anh đã biết rằng không bao giờ
em sống với một người đàn ông nào khác, ngoài anh. Chúng ta đau khổ bao
nhiêu đó hơi nhiều rồi đấy!
-Thật tình anh chưa hiểu em muốn nói gì?
Thảo vuốt ve bàn tay Tấn, bàn tay giống hệt của người anh trai nhiều
kham khổ và tháo vác.-Những việc xảy ra trong thời gian vừa qua không
phải chỉ làm mình anh đau khổ mà nó hành hạ em cũng không kém gì. Anh
đừng buồn vì chuyện Tùng nữa! Cách đây mấy hôm,em đã dứt khoát với
anh ấy rồi.Giờ thì em thấy rõ hơn ai hết tình cảm không thể nào gắng
gượng, dù là cố chịu đựng hay cố quên. Em cũng như anh, chúng ta không
thể nào quên nhau được. Sự chia ly không phải chỉ quá tải đối với một
mình anh. Em nghĩ là anh sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm vụng dại của
em. Đáng lý em đi Nha Trang lâu rồi nhưng không đành lòng. Em có nhiều
điều muốn nói với anh.
Như một tội nhân được ân xá, Tấn ghì chặt Thảo hôn say đắm.
-Hai ngày nay anh bỗng nhớ em da diết. Có lẽ đây là một phần của thần
giao cách cảm. Tha thứ cho nhau là điều cao hơn mong đợi của anh. Em
không có gì đáng trách cả. Nói em đừng cười, ngày nào anh cũng đảo tới
đảo lui ngang qua nhà em nhưng không dám vào. Em định khi nào đi Nha
Trang?
-Gặp anh rồi em rất yên lòng. Đi lúc nào mà chả được.
-Anh có nhiều điều muốn nói hơn em. Cho anh cùng đi với nhé! Chúng
ta sẽ có nhiều thì giờ để tâm sự hơn.
-Làm thế có ảnh hưởng gì đến công việc của anh không?
-Để có em, dù trời sập anh cũng không màng.Em đã quên câu anh hằng
nói “mất em là mất tất cả” hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.