phải làm việc toàn thời gian để trang trải chi phí, và điều này khiến Hal cảm
thấy bị xúc phạm nhiều hơn bởi vì anh luôn tự hào mình là trụ cột chính trong
gia đình. Năm tháng trôi qua, tình hình tài chính của anh ngày một tồi tệ, còn
chứng trầm cảm ngày càng tăng nặng khi lòng tự trọng của anh chạm đáy.
Lần đầu tôi gặp Hal là lúc anh đang nỗ lực làm việc ở vị trí thực tập trong
vòng ba tháng tại một công ty mua bán bất động sản.
Anh cho thuê được vài công trình nhưng vẫn chưa bán được căn nào.
Do nguồn thu chỉ đến từ tiền hoa hồng, nên số tiền anh kiếm được trong giai
đoạn khởi điểm này khá thấp. Anh héo hon trong trầm cảm và chần chừ trì
hoãn. Anh thường nằm dài cả ngày trên giường suy nghĩ, “Có ích gì đâu? Mình
là một thằng thất bại. Đi làm cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ nằm trên giường
thế này lại đỡ khổ sở hơn.”
Hal tình nguyện để các bác sĩ thực tập chuyên khoa tâm thần trong chương
trình tập huấn của chúng tôi tại Đại học Pennsylvania quan sát một buổi trị liệu
tâm lý của Hal thông qua tấm gương một chiều. Trong buổi trị liệu này, Hal kể
lại cuộc đối thoại trong phòng thay đồ của câu lạc bộ mà anh tham gia. Một
người bạn khá giả đã nói với Hal rằng anh ta muốn mua một tòa nhà cụ thể. Có
thể bạn cho rằng Hal sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng khi biết điều này, vì tiền
hoa hồng từ một thương vụ như vậy sẽ mang đến cú huých cần thiết cho sự
nghiệp, lòng tự tin, cũng như tài khoản ngân hàng của anh.
Nhưng thay vì xúc tiến để chốt được hợp đồng, Hal lại chần chừ trong vài
tuần. Tại sao? Bởi vì anh suy nghĩ thế này, “Giao dịch một bất động sản
thương mại là quá phức tạp. Mình chưa từng làm điều này bao giờ. Mà dù sao
thì anh ta chắc hẳn sẽ rút lui vào phút chót thôi. Điều đó nghĩa là mình không
thể trụ vững trong ngành này được, đồng nghĩa với việc mình là một thằng thất
bại.”