ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 115

Ngón tay anh dừng trên phím gửi đi, do dự một lúc rồi lại xóa sạch dòng
chữ kia. Anh thay quần áo, lái xe đến cửa hàng KFC gần công ty.
Chủ nhật, lại đang giờ ăn trưa, KFC rất đông người.
Mạnh Văn Phi vừa yên lặng xếp hàng vừa tìm kiếm bóng dáng của Phương
Tĩnh.
Không lâu sau anh đã thấy cô. Cô mặc đồng phục, đang thu dọn đĩa và thức
ăn thừa trên bàn, lau sạch bàn. Có người làm đổ đồ uống, cô chạy đến cầm
cây lau nhà nhanh chóng lau sạch. Một đứa bé cầm hộp khoai tây chiên
đụng trúng cô, cô vội đỡ lấy đứa bé. Mẹ của đứa bé chạy đến dắt nó đi,
Phương Tĩnh lại chạy đi lấy chổi quét sạch chỗ khoai tây chiên rơi đầy trên
sàn.
Mạnh Văn Phi xếp hàng còn chưa nhích lên được một mét đã thấy Phương
Tĩnh bận đến xoay vòng vòng, không nghỉ ngơi lấy một phút nào. Cô chỉ
tập trung vào công việc trước mắt, quét mắt đã nhìn thấy ngay chỗ nào có
đĩa chưa dọn, bàn nào chưa lau, nhưng lại không nhìn thấy anh.
Mạnh Văn Phi thầm thở dài trong lòng.
Anh xếp hàng nửa ngày, mua một phần hamburger mang đi, sau đó cố ý
đứng vào trong đám đông chờ đợi, đợi Phương Tĩnh thu dọn xong một bàn,
anh liền giả vờ đi ra khỏi cửa hàng, rõ rệt lướt qua trước mắt cô.
"Anh Phi."
Đúng như mong muốn, Phương Tĩnh gọi anh.
Mạnh Văn Phi đứng lại, nhìn Phương Tĩnh, đung đưa chiếc túi mang về
trong tay mình một cách rất tự nhiên: "Đến công ty tăng ca, nhân tiện mua
bữa trưa."
Phương Tĩnh nhìn phần ăn của anh, muốn nói lại thôi.
Mạnh Văn Phi biết cô muốn nói gì, đầu bếp đại nhân rất chú trọng việc ăn
uống, không thích thức ăn nhanh nhiều calo lại không dinh dưỡng, kết hợp
dinh dưỡng chay mặn là vấn đề rất quan trọng đối với cô.
Mạnh Văn Phi nói: "Tôi về công ty trước đây."
Phương Tĩnh gật đầu.
"Cô làm đến mấy giờ?" Vờ như thuận miệng hỏi thăm.
"Ba giờ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.