ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 129

Câu "Xin lỗi" của Phương Tĩnh nghẹn lại, cảm thấy hơi ấm ức.
Mạnh Văn Phi ngả người tựa vào lưng ghế, dáng vẻ rất thoải mái, hỏi cô:
"Có muốn nghe chuyện khởi nghiệp của tôi không?"
Tim Phương Tĩnh lập tức đập nhanh hơn, gật đầu. Rất tò mò, rất muốn biết.
"Vậy trước tiên phải nói cho tôi biết lúc nãy cô đang nghĩ gì đã?"
Phương Tĩnh lại giật mình: "Nghĩ gì là gì ạ?"
"Thì cứ tùy tiện nói thôi."
Phương Tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, lắc đầu: "Không thể tùy tiện được, em nói
chuyện lúc nào cũng rất nghiêm túc."
Mạnh Văn Phi bật cười ha ha.
Phương Tĩnh bị anh cười mà mặt nóng ran.
"Vậy nói xem lúc cô cảm thấy tôi thương hại cô nên không muốn đến chỗ
tôi làm việc đã nghĩ gì?"
"Dạ?" Phương Tĩnh cúi đầu, cố sắp xếp từ ngữ: "Ừm, thì nghĩ, không muốn
anh Phi thương hại em." Nói cũng như không. Cô ngẩng đầu nhìn lén Mạnh
Văn Phi một cái, anh đang nhìn cô, trên mặt đều là ý cười. Cho nên anh hỏi
câu khó như thế là chỉ định trêu cô thôi sao?
Cô hỏi. Mạnh Văn Phi nhướn mày: "Khó sao?"
Phương Tĩnh gật đầu.
"Vậy thì đổi câu dễ hơn."
Còn muốn hỏi? Phương Tĩnh lập tức xụ mặt.
Mạnh Văn Phi lại bật cười thành tiếng. "Thật mà, chắc chắn rất dễ trả lời."
Phương Tĩnh mím môi, đầy vẻ không tin.
Mạnh Văn Phi tiếp tục cười: "Cô đừng chọc tôi cười nữa."
"Em đâu có." Phương Tĩnh nghiêm mặt, "Em đang nghiêm túc đợi câu hỏi
mà."
Mạnh Văn Phi cười không dừng được.
"Này, anh mà cứ cứ cười mãi như thế thì coi như không còn câu hỏi nữa,
phải bắt đầu kể chuyện đấy." Phương Tĩnh đưa ra yêu cầu.
Mạnh Văn Phi lắc đầu, cố nhịn cười.
"Dù có hỏi, cũng chỉ được hỏi một câu nữa thôi." Phương Tĩnh lại đưa ra
yêu cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.