ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 42

kia nói: "Hiện tại trên tay em vẫn còn tiền chứ?"
"Còn mà, anh yên tâm đi." Phương Tĩnh trả lời.
"Thật ra em không cần phải gấp gáp như thế, nhà anh cũng chưa cần dùng
tới tiền. Cửa tiệm không còn, em nên dùng số tiền đó để mở cửa tiệm mới
thì tốt hơn."
"Làm sao như thế được, năm ấy nếu không phải chú Tôn dốc lòng giúp đỡ,
em và bà ngoại cũng không chống đỡ được. Mấy năm nay mọi người vẫn
luôn chiếu cố em. Tiền càng sớm trả lại càng tốt, chỉ là em không có bản
lĩnh, mỗi tháng chỉ có thể để ra được một ít, không thể trả nhanh được. Cửa
tiệm giải tỏa được đền bù, tuy rằng tiệm của bà ngoại không còn, nhưng có
thể trả hết nợ, em nghĩ bà ngoại nhất định rất vui vẻ. Cuối cùng em cũng có
thể ăn nói với ba được rồi."
"Đều là chuyện cũ rồi, mấy năm nay em cũng rất vất vả."
"Không có, không có, đều là chuyện phải làm. Cám ơn anh và chú Tôn đã
luôn chiếu cố em. Anh yên tâm đi, em không thiếu tiền tiêu."
"Điều kiện ở đây cũng không tốt, em đã có dự định gì chưa?"
"Chỉ là tạm thời thôi, em đang tìm công việc mới. Đợi mọi chuyển ổn định,
mỗi tháng em sẽ để dư ra được một ít, số tiền còn lại mỗi tháng em trả một
chút, kéo dài bao lâu nay, thật ngại quá."
"Em còn nói như thế nữa, khách sáo quá rồi đấy." Chàng trai kia đưa tay
xoa đầu Phương Tĩnh, "Không được nóng nảy, biết không? Đừng gắng
gượng, đừng ép buộc bản thân quá."
"Không đâu, em sẽ có chừng mực."
Chàng trai nhẹ giọng: "Người nhà em không còn nữa, cứ xem chúng ta như
người nhà. Ba anh còn dặn em rảnh rỗi nhớ tới chơi."
"Vâng. Anh giúp em hỏi thăm chú Tôn với."
"Được."
Phương Tĩnh nói: "Trong quán bận rộn, em phải trở vào rồi."
"Được. Nếu em tìm được chỗ làm mới, nhớ thông báo cho anh."
"Vâng." Phương Tĩnh gật đầu.
Chàng trai kia lại xoa đầu Phương Tĩnh, mỉm cười rồi xoay người đi.
Mạnh Văn Phi nghe trộm xong, cảm thấy mặt hơi nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.