Vậy nên, nếu hiểu thì hiểu, không hiểu thì cũng đừng đem câu chuyện
của người khác ra để bàn tán và cho rằng mình đủ thông minh để hiểu hết
tất cả chỉ qua câu chữ mà họ viết.
Tôi là đứa luôn mặc kệ mọi thứ. Ngoài kia có bao nhiêu người ghét
tôi, bao nhiêu người đặt điều về tôi, bao nhiêu người cho rằng cách sống
của tôi không ra gì, tôi đều mặc kệ.
Bởi chăng họ không phải là tôi, họ chưa từng sống như tôi dù chỉ một
ngày, họ chưa từng cảm nhận thứ mà tôi cảm nhận, họ chưa từng trải qua
chuyện mà tôi trải qua, họ chỉ là người - ngoài trong thế giới của tôi.
Họ có thể từng thân với tôi, từng nói chuyện cùng tôi, từng yêu thương
tôi, nhưng họ không bao giờ có thể là tôi, có thể hiểu được tôi. Họ mãi mãi
chỉ là kẻ đứng ngoài để nhìn tôi rồi phán xét tôi theo nhân sinh quan của
họ.
Sở dĩ mỗi người tồn tại đều có một cuộc sống riêng, không ai giống ai,
mỗi ngày đều trải qua những chuyện khác nhau, và tính cách được hình
thành ở môi trường mà họ lớn lên, ở hoàn cảnh gia đình và nhiều yếu tố tác
động đến, bởi vậy không ai có quyền phán xét ai cả.
Nếu muốn nhận xét suy nghĩ về cuộc đời của một ai đó, thì đầu tiên,
bạn phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ, thứ hai là bạn phải từng trải qua
chuyện đó như họ, chỉ có như vậy bạn mới có quyền phán xét nhìn nhận
của họ về cuộc sống mà họ đang cảm nhận.