ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 107

tuyển lần thứ hai, Đàm Mạt nhận được một cú điện thoại, cô gọi người đầu
dây bên kia là 'Mộ Mộ', ắt hẳn là gọi Mộ Hà.

Đứng dậy, giúp Đàm Mạt điều chỉnh chai nước truyền dịch.

Anh nên đánh giá một người phụ nữ thông tuệ, đã từng cùng cảnh sát

Mỹ phác họa chân dung tội phạm, phá được vụ án lớn, lại có thể lỗ mãng
một mình đi đến nơi hẻo lánh như thế, hơn nữa, lại không mang theo bất kỳ
vật phòng thân này như thế nào đây?

Vị thư ký vừa mới tiếp điện thoại của Tiêu Triết quay trở vào. Ông ta

có thể hiểu sơ được tình hình, mở miệng an ủi: "Cậu chủ, cậu đừng quá tự
trách!"

Động tác Lạc Hàm khựng lại, không đáp lời ông ta.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lạc Hàm có cảm giác hổ thẹn, cũng may

anh đến kịp lúc, cũng may cô không bị thương nặng.

Anh đã sớm đoán ra được lối vào mật thất khu tàng trữ ma túy nhưng

lại không nói với cô, cũng không thể ngờ được cục diện lại thành ra thế
này.

Đối với Đàm Mạt, Lạc Hàm vẫn chưa quen thuộc sự có mặt của cô

bên anh, cũng giống như trước đây, anh chỉ thích xử lý công việc một mình.
Đàm Mạt là trợ thủ của anh, cũng giống như anh luôn quan tâm những chi
tiết nhỏ nhặt nhất, có những lúc sức quan sát khinh người của cô khiến anh
giật mình và phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.

Anh vuốt trán, sai lầm này anh sẽ không tái phạm lần nữa.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, lặng yên tiến vào, đêm còn rất dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.