ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 109

Nhìn Đàm Mạt trên giường bệnh, Mộ Hà cau chặt mày, thẳng thừng

trách cứ: "Anh Lạc, anh có thể giải thích được tình huống này không? Mạt
Nhi nhà tôi hôm nay mới từ Hongkong trở về thôi mà."

Lạc Hàm khẽ nhíu mày, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình

dong, cô Mộ đây khác xa so với vẻ ngoài rất nhiều, "Cô có thể chờ đến khi
cô ấy tỉnh lại rồi kể cho cô nghe. Còn bây giờ, tôi cần cô báo tin cho người
nhà cô ấy."

Tìm đến cô chỉ vì chuyện này?!!!

Mộ Hà thoáng chút không hài lòng, nhưng cân nhắc ... Nếu để cho ông

nội Đàm biết chắc chắn cuộc sống sau này của Đàm Mạt nhất định không
dễ chịu nữa. Cô ta quyết định nên phớt lờ người đàn ông hung hăng, kiêu
ngạo, lạnh lùng ở trước mắt: "Cho tôi một đề án có tính khả thi cao nhất!"

Lạc Hàm đứng lên, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế sofa, bình thản:

"Giải thích nguyên nhân vì sao đêm nay cô ấy không về. Thuận tiện, thêm
lý do để cô ấy có thể ở bên ngoài ít ngày. Tôi nghĩ, cô Mộ tuyệt đối có đủ
thông minh để xử lý chuyện này."

Khuôn mặt thanh tú của Mộ Hà né qua một tia khó chịu: "Anh định để

Đàm Mạt nằm viện mấy ngày, còn gạt cả người nhà cậu ấy?"

"Yên tâm, vết thương của cô ấy không nặng!" Dứt lời, Lạc Hàm sải

bước ra ngoài, vị thư ký theo sát phía sau.

"Này này ... Anh tính cho Mạt Nhi ở đây?" Mộ Hà hoàn toàn không

hiểu nổi ý đồ của đại boss trước mắt. Tuy rằng vết thương của Đàm Mạt
không nặng, nhưng băng vải quấn trên đầu cô ít nhất mấy ngày mới có thể
tháo xuống được.

Lạc Hàm đút hai tay vào túi quần, đôi mắt ánh lên tia bỡn cợt: "Ý của

cô là muốn cô ấy ở cùng tôi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.