ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 108

Chuyện Đàm Mạt bị thương không để cho những vị quan lớn nhà họ

Đàm biết, cho dù là anh cũng chẳng cách nào có thể ngăn cản bọn họ đưa
Đàm Mạt đi.

Lạc Hàm ngửa đầu dựa vào thành ghế sofa. Hiện tại, anh không thể để

cô đi, anh cần cô.

Nhận được điện thoại là lúc Mộ Hà đang ngủ trên chiếc giường đơn ở

phòng thí nghiệm. Bị đánh thức, cô tức giận cho dù nhìn màn hình biết đó
là của Đàm Mạt: "Mạt Nhi, sớm như vậy đã kéo đầu tớ dậy? Hệ thống của
cậu bị úng nước à?"

Nghe được thanh âm của Mộ Hà, Lạc Hàm yên lặng một chút, sau đó

lên tiếng: "Cô Mộ! Tôi là Lạc Hàm, thủ trưởng của Đàm Mạt. Hiện tại cô
ấy đang nằm viện, nếu tiện mong cô ghé qua bệnh viện tổng bộ một chút.
Nếu như không được, tôi có thể phái người đến trợ giúp công việc cho cô
cho đến khi nào cô rảnh mới thôi."

Mộ Hà chỉ cần nghe hai chữ 'Bệnh viện' lập tức tỉnh cả người. Cô bỏ

qua ngữ khí kiêu căng trong câu nói của Lạc Hàm, vừa nghe điện thoại vừa
đứng dậy, vài từ đơn giản nhưng ngữ điệu vô cùng lo lắng: "Tôi đến ngay!"

Khi trông thấy Mộ Hà, lần đầu tiên một người luôn chẳng có chút

hứng thú với chuyện 'nhi nữ tình trường' chợt giác ngộ được tại sao
Khương Vĩnh Ân đã từng nói với anh một câu: Biết rõ rõ ràng ràng là có rất
nhiều người, nhưng cũng nhất định phải là cô ấy.

Mộ Hà và Đàm Mạt mang đến cho người đối diện hai cảm giác hoàn

toàn khác nhau.

Cô ta xông vào phòng bệnh, trên người vẫn mặc chiếc áo blouse, mái

tóc cột phía sau, dáng vẻ có chút mệt mỏi, những dáng dấp dịu dàng tinh tế
lại tạo cho tâm tình đối phương tốt dần lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.