ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 123

- Cô chỉ đỏ mặt vì trong xe nóng quá mà thôi.

Trước đã từng đột nhập vào hệ thống bảo an của nhà họ Hoàng, Lạc

Hàm đã biết được phòng ngủ của Hoàng Tông Tường. Lão ta nhất định sẽ
cất tư liệu quan trọng nhất ở nơi gần mình nhất. Sau khi vào phòng yến hội,
Lạc Hàm và Đàm Mạt hẹn trong lúc mọi người đang cắt bánh kem sẽ gặp
nhau tại phòng ngủ của Hoàng Tông Tường ở lầu ba.

Tất cả khách mời trong tiệc sinh nhật của Hoàng Tông Tường đều là

giới tinh anh trong thành phố, một mình Đàm Mạt đứng khuất trong một
góc, đôi mắt quan sát nhất cử nhất động của Hoàng Tông Tường. Khi mọi
người cùng nhau nâng ly chúc mừng lão, cô lách người, lặng lẽ rời đi. Lên
đến lầu ba, không biết Lạc Hàm dùng cách gì đã có thể mở được cửa phòng
của Hoàng Tông Tường.

Đàm Mạt đẩy cửa bước vào, Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, dáng

người thẳng tắp đứng ngay giữa phòng, tay đút túi quần, bình tĩnh quét mắt
nhìn khắp không gian.

Đàm Mạt nhẹ nhàng đóng cửa: "thế nào?"

Đôi mắt Lạc Hàm ánh lên chút khinh bỉ và nụ cười ngạo mạn: "Bức

tường phía sau giường ngủ."

Anh bước đến, đầu giường có một ổ điện, thế nhưng, chỉ cần đẩy nhẹ

tay liền lộ ra một núm hình tròn và một dãy phím số.

"Mật mã ... Tôi lại không có đầu mối gì." Đàm Mạt chưa từng có chút

kinh nghiệm nào về những tình huống thế này. Cô liếc nhìn Lạc Hàm. Đại
boss của cô vẫn đang đưa mắt nhìn khắp gian phòng thuận miệng đáp: "Tôi
không hi vọng em!"

Đàm Mạt mấp máy môi ... Một câu nói thật sự đã kích cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.